Đây là lời căn dặn tới từ một người bó, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật tốt.
Lục Hàn Đình nhận lấy bàn tay Hạ Tịch Quán, trịnh trọng gật đầu: “Bồ vợ đại nhân, con sẽ yêu thương cô ấy ạ.”
Có được Lục Hàn Đình hứa hẹn, Lệ Quân Mặc xuống đài.
Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán, bốn mắt nhìn nhau, anh cong cong đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà mê người: “Quán Quán, em đã đến rồi?”
Trong hốc mắt đỏ ửng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng cuộn trào vòng xoáy dịu dàng, cô gật đầu: “Dạ, em tới rồi, anh có ý, đúng không?”
Lục Hàn Đình cầm hai tay nhỏ bé của cô: “Ừ, hôm nay không có cái gọi là hôn lễ giả hay hôn lễ là thật, buổi hôn lễ này là của anh và em, Quán Quán, anh còn nợ em một buổi hôn lễ.”
Người đàn ông phúc hắc này, anh thực sự là một vòng bao trùm một vòng, bẫy liên hoàn, anh tính kế Thượng Quan Mật Nhi, mặt khác tính kế cả cô.
“Nhưng… không phải anh đã nói anh không có cách nào tha thứ cho em sao?”
“Quán Quán, anh đã biết rồi.”
Anh đã biết?
Đã biết cái gì?
“Anh biết rồi, anh biết tất cả rồi, anh biết ba năm nay của em, Quán Quán, xin lỗi, anh đến muộn, ngay lúc em cần anh nhất, anh không thể ở cạnh em và các con.”
Giọng nói mềm nhẹ đong đầy nhu tình lưu luyến cùng luyến tiếc, hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô không biết anh đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405021/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.