Thượng Quan Mật Nhi nhìn một nhà ba người đang đứng ở trước mặt ả, Lục Hàn Đình là người đàn ông đầu tiên phá được mị thuật Giao Nhân Tộc, anh phá vỡ trận ảo ảnh này.
“Ha, Hạ Tịch Quán, mày thắng rồi, hiện tại đương nhiên mày nói cái gì cũng đúng, nhớ lại khi trước mày từng thề như đinh đóng cột, mày dốc hết tất cả đánh cược một hồi thịnh thế với tao, mày đặt cược tất cả Lục Hàn Đình sẽ thăng.”
Lục Hàn Đình nghiêng mắt nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tâm tư khẽ động, vươn bàn tay nắm bàn tay nhỏ mềm của cô: “Em đã từng cược như vậy?”
Hạ Tịch Quán cũng quay đầu, đôi mắt lóng lánh hướng về phía anh cười nhẹ: “Đúng vậy, đây là tiền đặt cược lớn nhất mà em từng chơi đó.”
“Em từng sợ không?”
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa bao giờ, em biết, anh chưa bao giờ sẽ để em thua.”
Trái tim kiên nghị của Lục Hàn Đình nhất thời mềm thành nước, anh nắm thật chặt bàn tay cô, cũng không muốn buông ra thêm lần nào nữa.
Hạ Tịch Quán lại nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Năm đó tổ tiên Hoa Tây Châu và tổ tiên Lan Lâu bọn tao.
vốn là một cặp, hai người yêu nhau, chỉ tiếc tổ tiên Lan Lâu bọn tao vô cùng sắc bén rực rỡ, dần dần đè lại hào quang của tổ tiên Hoa Tây Châu, từ đó trở đi, trái tim của tổ tiên Hoa Tây Châu dần cách xa.”
“Tổ tiên Lan Lâu bọn tao cường đại đến không gì làm không được, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405018/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.