Hạ Tịch Quán rút mấy tờ giấy khăn, lau quần anh.
Dư quang trong mắt, cô thấy yết hầu nhô ra của A Dạ trên dưới lăn hai cái, sau đó trên quần anh sưng lên một bọc rõ ràng.
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhiễm hồng, giơ tay lên đã đập khăn tay vào trên mặt của anh.
A Dạ cũng không tránh, chỉ là cười nhẹ nói: “Đập tôi làm gì?”
Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong vắt tỏa ra ánh sáng lung linh: “Tôi như thấy được bạn cũ.”
“Bạn cũ nào?”
“Chính là người bạn… tài đại, khí cũng to kia.”
Cặp mắt sâu hẹp giấu dưới mũ lưỡi trai của A Dạ chợt híp lại, đuôi lông mày tràn ra mị hoặc: “Nhớ người bạn cũ đó à?
Lúc này Thượng Quan Mật Nhi đã đi tới, đúng dịp thấy một màn này, Hạ Tịch Quán ngồi trên đùi một thủ hạ, tư thế hai người ái muội, không khí nóng rực.
Thượng Quan Mật Nhi chê cười một phen: “Tiểu nha hoàn, hiện tại Lục Hàn Đình thích tao, chẳng thèm đếm xỉa đến mày, mày lại chạy tới câu dẫn thằng thủ hạ địa vị thấp hèn ư2”
Hạ Tịch Quán thực sự cảm thấy, chỉ số IQ của Thượng Quan Mật Nhi này cần phải nâng cao.
Nhưng Thượng Quan Mật Nhi tới thật đúng lúc, ả không đến, người đàn ông này không biết muốn dây dưa cô đến khi nào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng thẳng, cô nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Quả thật tao coi trọng vị thủ hạ địa vị thấp hèn này, tuy địa vị anh ấy hèn mọn một chút, thế nhưng…”
Hạ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405005/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.