Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Húc nhìn Hạ Tịch Quán, hồn phách như bị hút lấy.
Hồi lâu, Thượng Quan Húc chậm rãi cong môi: “Lan Lâu công chúa, tôi bây giờ còn có đường lui sao? Tôi đã bị cô mời lên thuyền, muốn đi cũng không đi được.”
“Cửu Lăng vương, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói rồi Hạ Tịch Quán ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Chuyện Vương tiểu thư mất tích đã làm cho dư luận lên men, Thượng Quan Đẳng vì ổn định thế cục, khẳng định sẽ giam thủ lĩnh cắm quân vương Lực…”
“Lan Lâu công chúa, bố tôi sẽ bị nguy hiểm gì không?”
Vương Dung nhanh chóng lên tiếng nói.
Lúc này Tình Nhi đứng dậy: “Vương tiểu thư, ngay lúc Thượng Quan Khải chuẩn bị giam bố cô, bố cô đột ngột lên cơn đau tim, ngất xỉu tại chỗ không dậy nỗi.”
Cái gì?
Sắc mặt Vương Dung đại biến, cô ấy xoay người rời đi: “Bồ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, hiện tại tôi phải trở về đi thăm bồ tôi.”
Vương Dung muốn xông ra, nhưng lúc này lại có một người tiền đến, người này chính là Vương Lực.
“Bố, sao bố lại tới đây? Không phải bố lên cơn đau tim, ngã xuống đất không dậy nỗi sao, thân thể của bố có đáng ngại không?” Vương Dung sốt ruột nhìn Vương Lực.
Vương Lực hiện tại đã 60 tuổi, nhưng làm một võ tướng, tinh thần ông ta vẫn minh mẫn, chỉ tiếc hiện tại ông ta hết sức chật vật, người mặc đồ đen, cải trang đi đến.
Vương Lực thấy con gái không có việc gì, lúc này mới đưa mắt như ngừng lại trên người Hạ Tịch Quán: “Dung Nhị, đây đều là Lan Lâu công chúa sắp xếp.”
“Đây là ý gì?” Vương Dung khó hiểu.
Hạ Tịch Quán để quân cờ xuống, đứng lên, cô đi tới trước mặt bố con Vương Lực Vương Dung, cười nói: “Vương tiểu thư, đêm qua tôi dò hỏi cô, đồng thời cũng dò hỏi bố cô, nhưng bố cô trung thành và tận tâm với vương thát, trực tiếp đuổi tôi ra ngoài.”
Vương Lực nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, nói tiếp: “Lúc đó Lan Lâu công chúa đã ra khỏi cửa, nhưng cô ấy đứng ở ngoài cửa nói với bồ vài lời, cô ấy nói, ngày mai nhất định sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đến lúc đó nêu như Thượng Quan Khải muốn giam bố, nhất định sẽ đưa bố vào chỗ chết, miễn cho hậu hoạn, lúc đó bố tức giận trách cứ Lan Lâu công chúa, nghĩ tới Vương Lực bố đã nhậm chức cắm quân hơn 40 năm, đối với quân vương trung thành tận tụy, cho dù đau lòng thế nào, cũng nguyện ý tuân theo ý quân vương, để Dung nhi gả cho Khải điện hạ làm Trắc phi, quân vương và Khải điện hạ làm sao có thể muốn mạng của bó, bồ tuyệt đối không tin!”
Vương Dung nghe thấy đôi câu vài lời những thứ liền có thể tưởng tượng cảnh tối hôm qua Hạ Tịch Quán và bố cô gặp mặt có bao nhiêu kịch liệt, bố cô ngu trung, đây là tín ngưỡng cả đời của bố, chẳng bao giờ dao động.
“Bố, vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Vương Lực nhớ lại tối hôm qua, khi ông ta nói ra những lời này, cặp mắt sáng rực kia của Hạ Tịch Quán đột nhiên sắc bén rơi vào trên người ông ta, như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc lạnh không gì sánh được: “Sau đó Lan Lâu công chúa mắng bố một trận.”
“A, cái này ngược lại càng nghe càng thú vị, Lan Lâu công chúa mắng Vương thủ lĩnh thế nào nhỉ, bản vương cũng hết sức hứng thú.” Thượng Quan Húc hiếu kỳ nói.
“Lúc đó Lan Lâu công chúa chỉa vào người bố, một tiếng phẫn nộ, “Vương Lực thất phu(*),tên ngu xuẫn đần độn như heo!” Vương Lực dồn khí đan điền, học tối dáng vẻ cả vú lắp miệng em của Hạ Tịch Quán hôm qua, học giống như đúc.
(‘) Thất phu: có 2 nghĩa, 1 là dân thường, 2 là người vô học.
Thượng Quan Húc và Vương Dung đều bật cười, đời này dám chỉ vào mũi Vương Lực mắng ông ngu xuẫn đần độn như heo, chỉ sợ chỉ có mỗi Hạ Tịch Quán.
“Không nghĩ tới Lan Lâu công chúa chẳng những trí kế vô song, còn can đảm hơn người, xông vào nhà người khác còn mắng chửi người, bản vương thực sự là bội phục bội phục.” Thượng Quan Húc trêu ghẹo nói.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên: “Cửu Lăng vương, anh đừng ở đó trêu tôi.”
Lúc này Vương Lực nói tiếp: “Lan Lâu công chúa mắng tôi là ngu xuẩn đần độn như heo, lại mắng tiếp, “Vương Lực, một mình ông chết thì thôi, nhưng một khi ông chết, Thượng Quan Đằng và Thượng Quan Khải sẽ nắm giữ cắm quân trong tay, tất nhiên sẽ giết sạch những lương tướng tử sĩ năm kia theo ông, một mình ông hại bọn họ uỗng mạng, là bất nghĩa”.
“Vì thành toàn cho sự ngu trung của ông, Vương tiểu thư mắt đi bảo vệ của bố sẽ trở thành đào phạm bị truy nã toàn quốc. Đại trượng phu, trên không bảo vệ được nước, dưới bảo vệ không được nhà, ông chết lấy mặt mũi gì đối diện với liệt tổ liệt tông Vương gia, là bất hiếu!”
“Bây giờ quân vương tàn bạo bắt nhân, Khải điện hạ âm hiểm ti tiện, tôi cũng không tin những thứ này ông còn chưa thấy được, nhưng ông chẳng không quan tâm, còn ôm lòng trung thành của mình chết lặng sống qua ngày.
Giả sử có một ngày Khải điện hạ kế vị, dân chúng lầm than, ông đưa bách tính ở vào thế dầu sôi nước bỏng, tôi chỉ hỏi ông một câu, ông trung rốt cuộc là thiên hạ của Thượng Quan Đẳng, hay là trung với thiên hạ của nhân dân? Ông bảo vệ Thượng Quan Đẳng, hay là chân chính bảo vệ vương thất Hoa Tây Châu, là bất trung!”
“Vương Lực, ông giả câm vờ điếc đã rất nhiều năm, hồ đồ ngu xuẩn, bắt trung bất hiếu bất nghĩa giống như ông, tôi quả là nhìn lầm ông rồi.”
“Lan Lâu công chúa xả hết rồi phẩy tay áo bỏ đi.”
Thượng Quan Húc và Vương Dung từ nơi này nghe được mấy lời kia mà kinh tâm động phách, bọn họ lần nữa đưa mắt rơi vào Hạ Tịch Quán, hiện tại Hạ Tịch Quán một thân váy lụa tím nhạt đứng thẳng, giữa năm tháng tĩnh mịch lộ ra nhàn nhạt phong hoa, hoàn toàn khiến người không dời mắt nỗi.
Vương Dung nói: “Lan Lâu công chúa, bố tôi dù sao đi nữa cũng là trường bối của cô, cô lại dùng ngôn từ kịch liệt như vậy mắng bồ tôi một trận…”
“Nhưng…” Vương Dung liền chuyển giọng, đột nhiên nở nụ cười: “Sao tôi lại cảm giác cô mắng đúng, mắng hay, mắng vang dội thế nhỉ?”
Lời này vừa ra, mọi người đều cười.
Lúc này Vương Lực đi lên trước, ông ta đứng thẳng thân, ôm quyền, hướng về phía Hạ Tịch Quán cong thắt lưng 90 độ: “Lan Lâu công chúa, đêm qua nghe quân nói một buổi, mới phát giác nhân sinh 40 năm sống uống, tôi Vương Lực, thụ giáo!”
Hạ Tịch Quán rất nhanh đi tới, cô vươn hai tay nhỏ bé nâng Vương Lực lên: “Vương thủ lĩnh, tối hôm qua là tôi vô lễ, ông không trách tội tôi đã là tốt lắm rồi.”
Vương Lực nhìn Hạ Tịch Quán, có câu vừa đấm vừa xoa, thủ đoạn vị Lan Lâu công chúa này thật sự khiến người khen ngợi.
“Cửu Lăng vương, nếu như cậu không ngại, về sau tôi theo cậu, vào nơi dầu sôi lửa bỏng không chút chần chừ.”
Vương Lực nhìn Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc nhanh chóng cười nói: “Có Vương thủ lĩnh phụ trợ, bản vương tất nhiên mã đáo thành công.”
“Cửu Lăng vương, quà gặp mặt của tôi đã đưa đến, máy người chậm rãi trò chuyện, bữa tiệc cao lương mỹ vị trưa này sẽ chiêu đãi Vương thủ lĩnh và Vương tiểu thư! Tôi đi trước.” Hạ Tịch Quán mang theo Tình Nhi rời đi.
Nhìn thân ảnh Hạ Tịch biến mất, Thượng Quan Húc lại ngồi về trên bàn cờ: “Vương thủ lĩnh, mời ngồi.”
Vương Lực ngồi ở đối diện, Vương Dung nhận lấy trà trong tay người làm nữ, rồi cho tất cả người hầu lui xuống.
Thượng Quan Húc và Vương Lực mặt đối mặt: “Vương thủ lĩnh, ông cảm thấy vị Lan Lâu công chúa này như thế nào?”
Vương Lực trầm tư nói: “Vị Lan Lâu công chúa không phải vật trong ao, tương lai phong vân tế hội, sợ rằng sẽ trở thành giao long bay lên trời, rốt cuộc, ai dám nói nữ tử không bằng nam nhân!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.