Chương trước
Chương sau

Thượng Quan Húc tay cầm quân cờ trắng, anh ta nhìn thoáng qua Hạ Tịch Quán ở đối diện, hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy lụa màu tím nhạt, chiếc váy hoàn mỹ ôm sát vòng eo thon của cô, trên cổ cô còn đeo chiếc dây chiều Bình An Tỏa mà trẻ em hay đeo, mái tóc dài thanh thuần nhu thuận xõa nơi đầu vai, làn da trắng mịn như bánh kem tản ra vẻ sáng bóng oánh nhuận.
Hiện tại Hạ Tịch Quán cầm quân cờ đen trong tay, chuyên chú nghiêm túc đánh cờ, hàng mi dài như cây quạt rũ xuống, cô không cần làm bắt cứ thứ gì, chỉ cần ngồi im đã là bức thuỷ mặc làm người nhìn mà cảm thán.
Thượng Quan Húc cười nói: “Lan Lâu công chúa, tôi phát hiện Lan Lâu Cổ Quốc các cô dù là trang phục hay là trang sức đều tinh xảo loá mắt, vô cùng xinh đẹp, cũng tỷ như chiếc Bình An Tỏa cô đeo này, tôi chưa từng thấy qua trên thị trường.”
Thượng Quan Húc làm Cửu Lăng vương, bắt kỳ trân hiếm nào chưa thấy qua, nhưng anh ta vẫn chưa từng thấy qua chuỗi Bình An Tỏa mà Hạ Tịch Quán đeo.
“Cái Bình An Tỏa này à?” Hạ Tịch Quán thần bí nhìn anh ta: ‘Cửu Lăng vương ở bên ngoài đương nhiên chưa thấy qua, bởi vì đây là dì tôi tự tay làm cho tôi, độc nhất vô nhị trên thế giới.”
“A, không biết dì của Lan Lâu công chúa là ai, tôi biết không ít nhà thiết kế trang sức đỉnh cấp đấy nhé.”
*Di tôi rất lợi hại, tôi không nói đâu, sợ nói ra sẽ hù Cửu Lăng vương mắt.” Hạ Tịch Quán cười nói.
Thượng Quan Húc biết Hạ Tịch Quán không muốn tiết lộ thân phận người dì này, anh ta cũng không miễn cưỡng.
“Lan Lâu Cổ Quốc chúng tôi chính là chốn bồng lai tiên cảnh, con gái bên trong cũng ăn mặc giống như như tôi vậy, váy vóc xinh đẹp. Mẹ tôi nói, con gái trời sinh chính là xinh đẹp, cho nên quần áo của Lan Lâu Cổ Quốc đều là mẹ tôi kiểm định, vật phẩm trang sức là dì tôi tự tay thiết kế, độc nhất vô nhị.” Hạ Tịch Quán nói lên những thứ này ưỡn lồng ngực nhỏ, lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Thượng Quan Húc nghiêm túc nghe, không đáp, trước đây Lan Lâu Cổ Quốc lân cận Hoa Tây châu, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Lan Lâu Cổ Quốc hoàn toàn biến mắt.

“Nghe nói tối hôm qua Lan Lâu công chúa dạ thám Vương gia, gặp Vương Dung.”
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Thượng Quan Húc: “Tin tức của Cửu Lăng vương thực sự rất nhạy.”
Thượng Quan Húc nhướng mày: “Đặt tất cả tiền cược lên người Vương Dung, có phải quá không cẩn thận hay không?”
Hạ Tịch Quán nhìn quân cờ mình đặt xuống: “Lạc tử không hồi(*),tôi lựa chọn Vương Dung tự có đạo lý tôi lựa chọn cô ấy, nghi người thì đừng dùng người, tôi tin cô ấy.”
Œ) Tạm dịch, đời người như một ván cờ, đã hạ cờ thì không hồi hận.
Thượng Quan Húc nhìn cặp mắt trong vắt kia của Hạ Tịch Quán, ánh mắt của cô thực sự xinh đẹp, bên trong lóe ra ánh sáng thông tuệ kiên định, nhiếp nhân tâm phách: “Được thôi, tôi đây mỏi mắt chờ mong.”
Hai người chuyên chú chơi cờ, rất nhanh, tâm phúc của Thượng Quan Húc vội vã chạy tới, thì thầm bên tai Thượng Quan Húc.
Bàn tay Thượng Quan Húc nắm cờ đột nhiên cứng lạ.
Thủ hạ tâm phúc lui xuống, Thượng Quan Húc ngắng đầu nhìn Hạ Tịch Quán đối diện: “Lan Lâu công chúa, chúc.
mừng cô, cô thắng rồi.”
Hạ Tịch Quán buông quân cờ xuống, cũng nhìn về phía Liễu Thượng Quan húc: “Nói đi.”
“Vừa rồi nhận được tin, hơn mười rương sính lễ của Thượng Quan Khải nghênh ngang đưa đến Vương gia, nhưng hậu viện Vương gia bốc cháy rồi, thì ra Vương Dung châm hỏa hoạn đốt khuê phòng của mình, cũng để lại một phong thư tuyệt bút rồi biến mắt.”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Trên thư: viết cái gì?”
“Vương Dung trong thư tuyệt bút từng câu từng chữ đều mắng chửi Thượng Quan Khải, liệt kê đủ mọi chuyện phong lưu từ bao năm của Thượng Quan Khải ra, nói mình nguyện chết cũng không muốn gả cho người như thế. Lúc đầu mấy chuyện phong lưu của Thượng Quan Khải đều bị đè xuống, giờ thì hay rồi, Vương Dung vạch ra từ chuyện to tới chuyện nhỏ, đủ loại nợ cũ ra ánh sáng.
ệ đoạn giai thoại này vô tình bị vạch trần, tất cả mọi người đều nghị luận hành vi của kẻ làm điện hạ Thượng Quan Khải này.”
Hạ Tịch Quán cũng không có biểu tình bất ngờ gì, trước đây Tô Hi bảo cô lựa chọn Vương Dung, chính là tin tưởng Vương Dung có thể phát huy giá trị lớn nhất của chính mình.
Màn kịch mở màn này, hát rất vang dội.
Hạ Tịch Quán cầm quân cờ đen lên, lúc này vài lọn tóc từ sau vành tai cô trắng như tuyết rủ xuống, càng tôn thêm mấy phần yêu kiều nữ tính: “Cửu Lăng vương, hôm nay tôi không đi, anh sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, tôi muốn mang một người bạn ăn ở chỗ anh.”
“Bạn? Bạn nào?” Thượng Quan Húc tò mò hỏi.
Hạ Tịch Quán không ngẳng đầu: “Cửu Lăng vương, đừng nóng vội, người bạn này rất nhanh sẽ tới.”
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân vang lên, Tình Nhi mang theo một người tiền đến: “Công chúa điện hạ, người đã dẫn tới.”
Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu nhìn Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, vị bạn kia của tôi đã tới!”
Người sau lưng Tình Nhi kia đi lên trước: “Lan Lâu công chúa, Cửu Lăng vương, tôi tới rồi.”
Cặp mắt đen kia của Thượng Quan Húc kia hơi co rụt lại, bởi vì người tới không ai khác, chính là Vương Dung!
Vương Dung gây hỏa hoạn đốt cháy khuê phòng của mình, còn để lại lá thư tuyệt bút vạch trần tội ác của Thượng Quan Khải, hiện tại hành tung của cô đã thành ẳn số, sợ rằng nơi vương thất đã tìm cô đến điên rồi.
Trong lúc máu chốt này, Hạ Tịch Quán dẫn Vương Dung tới Cửu Lăng vương phủ của anh ta.
Cho tới nay, Thượng Quan Húc đều duy trì vị trí trung lập, thứ anh ta có thực lực nhát chính là tranh thủ hoàng quyền và hợp tác với Hạ Tịch Quán, nhưng anh ta cũng không có bằng lòng hợp tác.
Hiện tại Hạ Tịch Quán công nhiên mang Vương Dung tới Cửu Lăng vương phủ của anh ta, sợ rằng nơi vương thất sẽ nhận được tin tức, anh ta có chối cũng không sạch được nữa rồi.
Thượng Quan Húc sắc bén nhìn Hạ Tịch Quán, như cười như không nói: “Lan Lâu công chúa quả nhiên là không giống người thường, lúc cô ở đây tính kế Vương cung, còn đánh ngược tôi, Lan Lâu công chúa lẻ loi một mình đến Hoa Tây Châu này, lúc đầu không hề có ưu thế, nhưng cô dĩ nhiên lấy lực một người khuấy động toàn bộ thời cuộc, gọi mây hô mưa, quả nhiên là lợi hại!”
Hạ Tịch Quán gợi lên môi đỏ mọng: “Cửu Lăng vương thực sự là khen lầm rồi, hiện tại Cửu Lăng vương đã không còn đường lùi, chỉ có thể lựa chọn hợp tác với tôi.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán hạ mắt, cầm con cờ của anh ta, tiếng nói thanh lệ leng keng mạnh mẽ, lộ ra vài phần quyết đoán: “Tôi đã giúp Cửu Lăng vương bày xong đường, Cửu Lăng vương lúc này còn không đại sát tứ phương, nhắm vào hoàng quyền thì đến tột cùng đang còn do dự cái gì?”
Thượng Quan Húc nhìn cặp mắt sáng kia của Hạ Tịch Quán, hiện tại cô nhìn anh, trong tròng mắt lộ ra sự sắc sảo, nơi chân trời nở rộ nắng gắt, trong nháy mắt rực rỡ hào quang, rực rõ vạn trượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.