Trong lòng Tống Phi Phï lộp bộp giật mình, tuy Lục Hàn Đình đối với Hạ Tịch Quán rất bạc tình rất lạnh nhạt, nhưng cô ta cũng sợ Lục Hàn Đình ra tay cứu Hạ Tịch Quán, hai người tro tàn lại cháy.
“Lục tổng, nơi đây oi quá à, chúng ta ra ngoài một chút đi!
Hay là… trở về phòng nha…” Tống Phỉ Phỉ chu môi làm nũng nói.
Lúc này, người phục vụ đưa rượu đỏ đã thuốc cho Chu tổng, Chu tổng nóng lòng rót đầy rượu cho Hạ Tịch Quán: “Tiểu mỹ nhân, uống đi nào.”
Chu tổng còn nhân cơ hội vuốt ve bàn tay Hạ Tịch Quán.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình không có biểu cảm gì, anh đứng dậy: “Đi thôi.”
Anh mang theo Tống Phỉ Phỉ rời đi.
Tống Phỉ Phỉ mừng rỡ, Lục Hàn Đình đã thấy có người bỏ thuốc Hạ Tịch Quán, thế nhưng anh làm như không thấy, trái tim anh thực sự không có Hạ Tịch Quán nữa rồi.
“Dạ, Lục tổng, chúng ta đi thôi…” Tống Phỉ Phỉ rúc vào trong lòng Lục Hàn Đình, đi theo anh cùng ra ngoài.
Thế nhưng rất nhanh bước chân của Lục Hàn Đình liền dừng lại, bởi vì lúc đi ngang qua chỗ Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, kéo lại bàn tay của anh.
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuần, mắt nhìn thẳng về phía Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán dùng hai tay nhỏ bé kéo lại bàn tay anh, cô nâng đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, trong giọng nói thanh lệ lộ ra vẻ mềm mại khi đã say: “Lục Hàn Đình, ôm một cái…”
Cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404765/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.