“Tiểu mỹ nhân không được đấy nhé, biết ăn không vào còn muốn ăn, Lục tổng thực sự là mị lực bắn ra bồn phía.”
Giao tiếp giữa đàn ông với nhau không thể thiếu mấy câu đùa cợt nhã, câu “ăn ngon không” của Lục Hàn Đình kia trực tiếp mở đầu, Hạ Tịch Quán ngu ngơ thuận theo, đám đàn ông này đương nhiên càng nói càng lộ liễu.
Lúc đầu Hạ Tịch Quán còn không biết câu kia của Lục Hàn Đình là có ý gì, bây giờ nghe những người này chế giễu, cái đầu nhỏ của cô lúc này “oanh” một tiếng nổ tung, anh, anh vậy mà!
Đúng là vô sỉ, hạ lưu!
Khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán bởi vì xáu hổ mà đỏ bừng lên, giống như tôm luộc, cô ngước cặp mắt sáng đen láy hung hăng trừng mắt Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhìn cô giống như con mèo con xù lông, hận không thể vươn móng vuốt nhỏ cào anh một cái, tim của anh đập thình thịch.
Lục Hàn Đình chau lại mi tâm anh khí, buông cô ra: “Cút!”
Từ trong cổ họng bật ra câu chữ bạc tình, bảo cô cút.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng cả tay chân từ trên thảm bò dậy, lúc này một bàn tay mập mạp không kịp chờ đợi thò qua đây, kéo cô qua: “Tiểu mỹ nhân, em ôm sai bắp đùi rồi, Lục tổng đã có niềm vui mới, chính là vị tiểu thư Phi Phỉ này, cho nên Lục tổng chân vừa quý vừa to, em cũng không có cơ hội, không bằng em lưu lại bồi bọn anh chơi một chút đi.”
“Đúng vậy tiểu mỹ nhân, em là tiếp viên đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404764/chuong-1061.html