Hạ Tịch Quán trợn to hai mắt, cô trực tiếp muốn chạy trồn: “Lục Hàn Đình, anh đừng ở chỗ này xằng bậy, tôi không muốn…”
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Dịch Dịch tới.
Tiểu Dịch Dịch gõ cửa một cái, sau đó nhón chân lên, vươn tay nhỏ mở chốt cửa.
Hạ Tịch Quán sợ đến mức không dám hít thở, tay vội chân loạn đẩy Lục Hàn Đình ra: “Lục Hàn Đình, Dịch Dịch ở bên ngoài, chúng ta néu không đi ra sẽ hù Dịch Dịch đó.”
Lần này Lục Hàn Đình cũng không bởi vì Tiểu Dịch Dịch ở bên ngoài mà nhượng bộ, giọng nói đã khản đặc, bàn tay siết chặt khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của Hạ Tịch Quán: “Nếu không muốn Dịch Dịch vào thì đừng lên tiếng, thím Triệu sẽ Xử lý.”
Hạ Tịch Quán khiếp sợ nhìn anh, thím Triệu sẽ xử lý, điều kiện tiên quyết là thím Triệu phải đoán được bọn họ ở phòng bép làm cái gì.
“Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, mau buông tôi ra, tôi nhớ Dịch Dịch rồi, chúng ta để Dịch Dịch vào có được không?”
Lục Hàn Đình đã mắt kiên nhẫn, mày kiếm nhíu lại, mở miệng liền hô: “Người đâu, chết đi đâu rồi?”
Lúc anh nói lời này, bàn tay vòng qua phía sau, trực tiếp đè xuống cái ót Hạ Tịch Quán…
Thím Triệu đang ở trong phòng ăn chuẩn bị hoa quả cần dùng để làm bánh ga-tô, lập tức nghe được tiếng gầm nhẹ bộc phát tại phòng bếp.
Thím Triệu sợ đến mức ném cả hoa quả đi, nhanh chân chạy đến bên người Tiểu Dịch Dịch.
Chỉ thấy Bịch Sữa Nhỏ Tiểu Dịch Dịch đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404752/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.