Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Quán bắt đầu lo lắng, anh đây là muốn khống chế cuộc đời, tự do của cô sao?
Anh muốn xen vào cô đến mức nào?
Một câu nói nhẹ bỗng vừa rồi của anh đã khiến Hạ Tịch Quán kinh hãi, cô nhìn cặp mắt u trầm kia của Lục Hàn Đình, con ngươi anh giống như mực nước nhuộm đẫm, không phản ra chút ánh sáng, khiến người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
“Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, dù tôi có thể không đến nhà trẻ đi làm, nhưng tôi cũng có việc làm mà…”
“Hừ…” Lục Hàn Đình lạnh lùng cắt đứt cô, anh nhéch môi mỏng cười như có như không: “Có phải cô còn phải bồi những tên khác không?”
Lục Hàn Đình dùng sức bắm một cái trên thắt lưng mềm mại của cô: “Tôi cũng quên, chẳng máy chốc cô sẽ đến Hoa Tây Châu gặp Tô Hi, Tô Hi ở nơi đó chờ cô mà nhỉ?
Nơi đó khả năng… còn có con của các người, cho nên cô ban ngày không thể bồi con tôi Lục Thần Dịch, buổi tối cũng không thể bồi một người đàn ông là tôi, phải không?”
Anh quả nhiên nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Tô Hi, anh biết cô sắp đi Hoa Tây châu.
Hạ Tịch Quán tận lực làm lơ đi lời châm chọc của anh, cô rũ mi xuống: “Tôi phải đến Hoa Tây châu, tôi có nhiệm vụ rất quan trọng ở đó, ngược lại… ngoại trừ tôi, bên cạnh anh còn có rất nhiều người phụ nữ khác, chúng ta ở cùng nhau, anh cũng sẽ rất nhanh thì ngủ chán tôi… Á…”
Hạ Tịch Quán lời vẫn chưa nói hết, Lục Hàn Đình liền quấn chặt lấy vòng cô, buông lỏng vừa chuyển, để cô đối mặt với anh.
Hạ Tịch Quán cảm giác lưng mình đang chồng lên bồn rửa chén lạnh như băng, cô muốn di chuyển, thế nhưng hai tay Lục Hàn Đình chống trên bồn cầm có cô trong lòng mình, sắc mặt anh âm vụ dử tợn cười nói: “Hạ Tịch Quán, cô hình như rất chờ mong tôi có thể ngủ chán cô, có phải cô đã và đang cầu khẩn tối nay tôi sẽ đạp cô đi, cứ để người phụ nữ khác bò lên trên giường của tôi, như vậy cô có thể thoát khỏi tôi, đúng không?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau hàng mày thanh tú: “Tôi không phải ý này… anh buông ra trước đi, thím Triệu và Dịch Dịch chẳng máy chốc sẽ vào đó…”
Nhìn dáng vẻ cô bài xích kháng cự, Lục Hàn Đình trực tiếp mím môi, anh cúi đầu, hung hăng ấn lên môi cô.
Lần này anh hôn rất hung hãn, hệt như mưa rèn gió dữ, vội vã phát tiết, Hạ Tịch Quán nhanh chóng không thở được, cô cảm giác không khí của mình đều bị anh cướp đoạt đi.
Hạ Tịch Quán khó chịu chống hai tay nhỏ lên lồng ngực to lớn của anh, cô mở miệng, lại muốn cắn anh.
Thế nhưng lần này Lục Hàn Đình đã nhận ra động tác của cô trước một bước, anh vươn bàn tay to, dùng sức nắm khuôn mặt nhỏ của cô: “Hạ Tịch Quán, cô dám cắn tôi thử xeml”
Khuôn mặt Hạ Tịch Quán bị anh bóp chu lên, đôi mặt trong vắt xấu hỗổ nhìn anh, không tiếng động chống cự.
Lục Hàn Đình nhìn đôi môi đỏ tươi kiều diễm ướt át ấy, anh giơ ngón cái ra, dùng sức ấn trên môi cô, nhìn môi của cô dưới ngón tay anh dần dần mát đi màu sắc, sau khi ngón tay anh rời đi, màu đỏ tươi kia lại dồi dào quay về, điều này làm cho tròng mắt anh bừng lên ngọn lửa đỏ thăm.
Hai người đã làm qua rất nhiều chuyện thân mật, Hạ Tịch Quán đương nhiên biết anh bây giờ muốn làm gì, lần gặp lại sau ba năm, nhu cầu của anh ở phương diện kia trỏ’ nên rất mạnh mẽ, một người đàn ông 32 tuổi, ở trước mặt của cô không chút nào khắc chế ham muốn của mình với cô.
Cũng tỷ như hiện tại, Hạ Tịch Quán cảm thấy anh đã dùng ngón tay chơi đùa đôi môi đỏ mọng của cô.
Lục Hàn Đình sâu kín nhìn cô, cũng không nói gì, thế nhưng ham muốn đã rõ rành rành, anh vươn tay ôm cô, muốn ôm cô ngồi trên bồn rửa chén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.