Lục Hàn Đình nhìn cô, sau đó hạ mắt hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn xuống.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, nhanh chóng quay đầu tránh được.
Lục Hàn Đình hôn lên mái tóc dài của cô, anh chôn sâu khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của côm ngửi trên người mùi hương thiếu nữ trong veo, môi mỏng nhếch lên vòng cung nhàn nhạt, giọng khản đặc nói: “Hạ Tịch Quán, em có ý gì?
Chắc em không quên lời em nói ở cấm địa nhỉ? Em chính miệng nói với anh, chỉ cần anh không có gì với Lệ Yên Nhiên, em sẽ ở lại bên cạnh anh, bây giờ làm cái gì hả? Anh muốn hôn em, em cũng không cho hôn, hửm?”
Hạ Tịch Quán nhớ kỹ lời mình nói, nhưng khi đó cô tưởng rằng anh và Lệ Yên Nhiên thực sự ngủ với nhau, muốn ép anh biết khó mà lui.
Cô đã không có cách nào đi cùng với anh nữa rồi.
Hạ Tịch Quán thõng mi xuống, nhỏ giọng nói: “Lục Hàn Đình, xin lỗi…”
Thân thể cao to của Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi ngẳng đầu, sau đó vươn ngón tay thon dài nhắc khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Hạ Tịch Quán, nói cho rõ, nuốt lại câu xin lỗi rẻ rúng ấy của em đi, tắt cả những kẻ có lỗi với anh đều đã xuống địa ngục rồi!”
“Là chính em nói, hiện tại lời của mình em cũng không muốn thừa nhận rồi, em muốn đổi ý?”
Giữa mi tâm anh khí của Lục Hàn Đình đã dâng lên mây mù, Hạ Tịch Quán thậm chí thấy được trong hai mắt của anh có tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404677/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.