Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, anh biết cô lừa anh.
Cô vẫn nói mình thân thể khó chịu, kỳ thực căn bản cũng không phải là khó chịu, cô mang thai, nhưng cô không nói anh biết.
Vì sao?
Vì sao cô muốn lừa dối anh?
Vì sao?
Vì sao đứa con đầu tiên của anh và cô đã không còn nữa?
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng trênhành lang, khuôn mặt tuấn tú trong góc sáng góc tối mờ mịt không rõ, nhưng trong tròng mắt sâu thẳm tràn ngập trên một tầng huyết khí âm lệ, ngọn đèn kéo cái bóng của anh dưới nền đất thành một vệt rất dài rất dài.
Lúc này Sùng Văn dẫn Lệ Yên Nhiên theo qua đây, Lệ Yên Nhiên thất kinh chạy tới, một tay kéo lại ống tay áo Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, anh hãy nghe em nói, em không có đẩy Hạ Tịch Quán, là chính cô ta tự té xuống lầu, cô ta thật sự rất đáng sợ, cô ta vậy mà tự tay giết con mình…”
Lời còn chưa nói hết, Lục Hàn Đình vung tay, cơ thể mềm yếu của Lệ Yên Nhiên nhất thời dường như diều đứt giây mạnh mẽ va vào trên vách tường.
*“Phanh” một tiếng, Lệ Yên Nhiên rơi trên mặt đất lạnh như băng, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Anh Hàn Đình, anh… anh hãy nghe em nói…”
Lệ Yên Nhiên chật vật bò trên mặt đất, bò đến bên chân Lục Hàn Đình, vươn tay túm quần tây của anh.
Không phải cô ta.
Là tự Hạ Tịch Quán.
Là tự cô từ té xuống.
Lệ Yên Nhiên muốn ở trước mặt Lục Hàn Đình vạch trần bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404651/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.