Chương trước
Chương sau
Cô mang thai.
Nhưng cô sảy thai rồi.
Ban đầu chỉ là một giọng nói sau đó là hai câu rồi là vô số âm thanh vang vọng nói với anh hai câu, cô mang thai, nhưng sảy thai rồi.
Trong đầu Lục Hàn Đình như bộ phim phản chiếu lại hình ảnh mấy ngày nay thân thể cô không thoải mái, khẩu vị cô không tốt, cô thích ngủ, cô còn thích ăn ô mai.
Anh tưởng bởi vì chất độc hóa lão kia, kỳ thực không phải, cô mang thai.
Trong bụng của cô có đứa con của anh.
Trong hốc mắt Lục Hàn Đình nháy mắt dâng lên máu màu, chậm rãi đưa mắt chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ, anh gằn từng chữ từng hỏi, “Quán Quán, có phải em… mang thai không?”
Hạ Tịch Quán đóng mở đôi môi đỏ mọng, muốn nói chuyện.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hai mắt Lục Hàn Đình màu đỏ tươi, anh trực tiếp ôm ngang cô lên: “Đừng nói nữa Quán Quán, bây giờ anh không muốn nghe em nói, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện ngay!”
Hạ Tịch Quán nhìn người đàn ông, lúc này trên gương mặt anh tuân kia trải rộng lớp sương lạnh, ngũ quan tinh xảo bởi vì buộc chặt mà có vẻ trắng bệch, gân xanh trên trán nỏi lên dữ dội.
Cô đã quen anh lâu đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ dữ tợn của người đàn ông này.
Hệt như cô tưởng tượng, anh rất quan tâm đứa bé trong bụng cô.
Người đàn ông thông minh như anh sẽ rất dễ biết được quãng thời gian này cô gạt anh, suốt mấy ngày nay thân thể cô không khỏe, là bác sĩ cô đã sớm biết bản thân mang thai, thế nhưng cô chưa nói cho anh biết, cô không tận mồm nói với anh một câu, chúc mừng Lục tiên sinh, anh sắp làm cha rồi.
Cho nên, anh hiện tại không muốn nghe cô nói nữa.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lấy tốc độ nhanh nhất phóng trên đường cái, người qua đường cảm khái nói: “Trời ạ, ai thế trời, đây mà lái cái gì, là phóng bạt mạng thì có.”
Trong bệnh viện.
Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán máu me khắp người vọt vào bệnh viện, hai mắt anh đỏ thắm la lớn: “Bác sĩ! Bác sĩI”
Lúc này trên thân người đàn ông nhuộm đầy máu, dưới váy người phụ nữ cũng bị máu thấm ướt, giờ phút này chắc chắn là thời khắc chật vật luống cuống nhất trong cuộc đời của người đàn ông tôn quý nhất ở Đế Đô, bước chân anh xốc xếch trên hành lang tìm bác sĩ.
Anh chỉ có thể tìm bác sĩ.
Ngoại trừ tìm bác sĩ, anh không biết nên làm gì nữa.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới: “Lục tổng, Hạ tiểu thư bị cái gì vậy, mau để Hạ tiểu thư xuống đây.”
Lục Hàn Đình đặt Hạ Tịch Quán ở trên băng ca, sau đó một tay níu lấy áo bác sĩ: “Cô ấy sảy thai, cô ấy sảy thai, không được để cho cô ấy gặp chuyện không may biết chưa, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì.”
Bộ dạng anh dữ tợn, trong miệng lặp đi lặp lại mãi câu không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may, dáng vẻ này tựa như bị cái gì kích thích đến phát điên, bác sĩ vả đầy mồ hôi lạnh: “Đã biết Lục tổng, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho Hạ tiểu thư ngay, anh buông ra trước đi.”
Vài y tá đi tới kéo lại Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh lý trí một chút.”
Lục Hàn Đình chậm rãi thả tay của mình, bác sĩ nhanh chóng đẩy Hạ Tịch Quán tới phòng giải phẫu: “rầm” một tiếng, đèn phòng giải phẫu sáng đỏ lên.
Lục Hàn Đình đứng trên hành lang đợi, anh không biết cô mang thai, hiện tại cục cưng không còn nữa, đứa con đầu tiên của bọn họ không còn nữa.
Thân thể cao ngất dán vào mặt tường lạnh như băng, đứa trẻ này đi quá nhanh, anh thậm chí còn chưa vươn tay sờ qua bụng cô.
Kỳ thực anh vẫn muốn cùng cô sinh con, anh muốn cô làm mẹ của con anh.
Anh làm bố.
Anh làm bố, nhưng anh không biết.
Lục Hàn Đình cảm thấy trái tim đau nhói, đau đến mức anh không thở được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.