Chương trước
Chương sau
Bởi vì cô cầm dao nên anh nghe được rõ ràng tiếng dao cứa vào máu thịt.
Nơi trái tim đột nhiên đau nhức khiến sắc mặt Lục Hàn Đình trắng bệch, anh nhéch đôi môi mỏng, cúi người hôn trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô: “Quán Quán, anh đánh giá thấp em, em vậy mà thực sự cam lòng đâm anh, nhưng làm sao bây giờ, anh cảm giác mình không chết được, em còn chưa chết, anh làm sao nỡ chết trước em?”
Biến thái!
Cái người điên này, biến thái!
Hạ Tịch Quán buông lỏng dao ra, cô thụt tay về, sau đó ngã lên chiếc giường mềm mại.
Hàng lông mi nhỏ dài như lông vũ ẩm ướt tách tách rũ xuống, cô nhắm mắt lại khóc không ngóớt.
Lục Hàn Đình rút con dao trên ngực xuống, sau đó vứt trên thảm, cô đâm không sâu, nhưng máu tươi lại ào ạt thấm ra từ áo sơ mi trắng.
Ngồi dậy, anh tháo tất cả cúc áo sơ mi, để trần lồng ngực to lớn, dùng áo somi đè xuống vết thương cầm máu. Bỗng một giọt đỏ tươi trên người anh nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán, kỳ tích xảy ra, chỉ thấy toàn bộ nếp nhăn trên mặt Hạ Tịch Quán đều biến mắt, cô lại khôi phục làn da mềm mại.

Lục Hàn Đình khựng lại, anh cảm thấy máu Lệ Yên Nhiên vân rất hiệu quả, ban nãy anh đút thuốc cho cô nên bây giờ cô đã tốt hơn.
Máu đỏ tươi rơi trên da thịt mịn màng của người phụ nữ, yêu dã đến mức tận cùng.
Lục Hàn Đình cúi người hôn cô: “Quán Quán, em trốn không thoát đâu, em là của anh, không ai có thể cướp đi, bao gồm cả anh.”
Hạ Tịch Quán không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, suốt quá trình cô không thể chống đỡ, trực tiếp bị người đàn ông làm đến hôn mê.
Lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân cô vô lực, khắp nơi đều đau, cả người như bị bánh xe cho nghiền ép lên, muốn nứt ra từng mảnh.
Lúc này có chiếc khăn mềm mại áp lên, giúp cô lau mặt, cô ngước mắt, Lục Hàn Đình cúi người, cầm trong tay một cái khăn đang giúp cô lau, động tác hết sức mềm nhẹ.
Anh để trần nửa người trên, thắt lưng bên hông đã bị tháo ra ném lên thảm, bởi vì khom lưng nên vài lọn tóc mái phủ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm đó, đường cong eo chặt khít, thân thể tráng kiện to lớn, ở dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ lại lộ ra tư thế ngỗ ngược, hoàn toàn có thể khiến người ta nổi lên thú tính mà nhào đến liếm mút anh.
Ánh mắt Hạ Tịch Quán lại rơi xuống trên ngực anh, nơi ngực trái ở vị trí tim, một vết máu nổi bần bật.
Anh hoàn toàn không xử lý vét thương của mình.
Hạ Tịch Quán dẳằn lòng dời mặt đi, lạnh lòng không hỏi vết thương của anh, anh không thương tiếc thân thể của chính mình, thì việc gì cô phải quan tâm?
Cô chỉ hận vừa rồi cô hạ thủ quá nhẹ, nếu không anh làm sao còn có cơ hội cùng khí lực giày vò cô như vậy.
“Đau… Đau…”
Hạ Tịch Quán ôm chính mình, cuộn thành một đoàn.
Lục Hàn Đình ném khăn vào trong chậu nước bên cạnh, nhanh chóng chạy lên dùng bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ của cô, khẩn trương hỏi: “Đau ở đâu, ngoan, nói cho anh biết.”
Đâu đâu cũng đau.
Không chỗ nào không đau.
Loại đau đớn này khiến cô đỏ cả vành mắt, cô vùi khuôn mặt nhỏ vào gối đầu không nói lời nào.
Lục Hàn Đình vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng khô khốc, giọng anh đã khàn đặc, nhưng vang vọng giữa màn đêm nơi này lại quyến rũ muốn mạng: ““Ngoan, đừng khóc, anh giúp em lau sạch trước, vừa rồi làm em bị thương rồi, đợi lát nữa anh gọi bác sĩ nữ giúp em xử lý một chút…”
Nói rồi Lục Hàn Đình nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Xin lỗi, vừa rồi anh mắt khống chế, em rách vài chỗ rồi, có thể phải khâu mây mũi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.