Lục Hàn Đình bề tắc, không biết làm sao để dỗ cô bé này.
Mấy năm nay anh đã từng dự họp qua vô số hội nghị quốc tế, đứng ở trên diễn đàn đỉnh phong thuyết trình, cuộc đời của anh qua rất thong dong tuần tự, tất cả đều trong khống chế của anh.
Nhưng anh hiện tại luống cuống, không biết làm thế nào, cô gái này nhất định chính là tiểu khắc tinh của anh, tim của anh đau đến muốn vỡ đi.
“Ngoan, Quán Quán, đừng khóc.”
Lục Hàn Đình hôn lên giọt lệ trên mặt cô, cuốn giọt nước mắt vào miệng mình, anh lại hôn lên môi của cô.
Lần này anh hôn rất dịu dàng, rất nâng niu.
Hạ Tịch Quán từ từ dừng lại nghẹn ngào, cô ngước đôi mắt đẫm nước làm mơ hồ cả khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Lục Hàn Đình, bây giờ anh có thể rời đi không, em không muốn thấy anh.”
“Anh cũng không biết em làm sao nữa, bây giò em thấy anh sẽ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu, em không muốn anh bởi vì em mà bị Lệ Yên Nhiên khống chế, em không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn, em không muốn Lệ Yên Nhiên chạm vào anh, em biết rõ mọi chuyện anh làm đều là vì em, em không nên trách anh, nhưng em lại không có cách nào chấp nhận.”
“Lục Hàn Đình, anh biết không? Em thà nguyện chính mình bởi vì chất độc kia chết già đi chứ không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ! Lúc anh làm điều này cũng chưa từng nghĩ đến em, anh căn bản cũng không biết em nghĩ gì muốn gì?”
“Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404618/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.