Đối với tên đàn ông cứ mãi dây dưa này, Hạ Tịch Quán nhíu hàng mày thanh tú, nắm quả đấm nhỏ liền đập lên người anh: “Anh buông ra! Đừng chạm vào tôi, mau buông tôi ra!”
Lục Hàn Đình ôm cô ngồi lên, sau đó bá đạo tách đôi chân nhỏ của cô ra, mạnh mẽ chen hông mình vào, giọng khàn khàn âm u, mang theo vài phần uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không lát nữa có người đi vào họ cũng không thấy cô đang quyền rũ tôi đâu, mà là một trận xuân cung sống đấy!”
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, tốt, cô đã bị anh uy hiếp sợ rồi!
Nhưng tư thế hai người bây giờ quá mập mờ, cô bị ôm ngồi trên đài rửa mặt, hai bắp đùi trắng nõn treo trên vòng hông rắn chắc của anh, cho dù ai nhìn đều sẽ suy nghĩ miên man.
“Vậy anh tránh tôi xa một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy!”
Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Lục Hàn Đình mắt lạnh nhìn cô ở trong lòng mình, khóe mắt hẹp dài khẽ nhéch, tràn ra phong tình tà mị thành thục của đàn ông: “Khoảng cách này mà gọi là gần, cô có hiểu là khoảng cách gần nhất giữa đàn ông và đàn bà là khoảng cách âm. Cô có muốn tôi dạy cho cô biết khoảng cách âm là gì không? “
TL Hạ Tịch Quán run mi, khiếp sợ nhìn anh, anh nói “khoảng cách âm” là đang muốn nói lời… sắc tình với cô sao?
Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404368/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.