Lục Hàn Đình đi rồi, Lục Tử Tiễn cũng chậm rãi buông lỏng Hạ Tịch Quán ra, anh quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Quán Quán, chất độc trên người của em đâu, đã hết toàn bộ rồi hả?”
Ba tháng này Lục Tử Tiễn đặt toàn bộ trọng tâm đều trên Hải Thành Thành, lại bỏ sót Đề Đô, anh không ngờ tới cô lại âm thầm tới Đề Đô, mãi đến khi anh nghe nói Hạ gia tìm về cô con gái bị thất lạc, cô con gái này lại trở thành hoa khôi Đại học A, ở trận bóng rỗ nhất chiến thành danh, bây giờ đang là chủ đề bàn tán của đám phú nhị đại, anh mới tìm cô.
Lúc đó độc của hoa Mạn Đà La kịch liệt không gì sánh được, vậy mà cô lại có thể hoàn hảo đứng trước mặt anh, Lục Tử Tiễn đều cảm thấy không tưởng tượng nỗi.
“Độc trên người tôi đã hoàn toàn hết rồi, chuyện này kể ra rất dài dòng, lúc đó tôi cũng tưởng mình sắp chết rồi, thế nhưng tôi lầy được viên thuốc mẹ tôi lưu lại.”
“Mẹ em?” Lục Tử Tiễn lần đầu tiên nghe nói tới mẹ cô: “Quán Quán, mẹ em cũng là một bác sĩ?”
“Đúng vậy, y thuật mẹ tôi rất cao, nhưng khi tôi lên chín, mẹ đã rời đi rồi, rất nhiều chuyện của bà ấy, còn có viên thuốc này, tôi đến nay cũng không hiểu rõ.”
Lục Tử Tiễn là bác sĩ, điểm quan tâm lúc này bị mẹ Hạ Tịch Quán hấp dẫn, có thể dựa vào một viên thuốc khiến người ta cải tử hồi sanh, y thuật này nghịch thiên đến thế nào chứ.
“Quán Quán, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404268/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.