“Quán Quán, tôi nghĩ em chết rồi, em bỏ cả mạng sống cứu Lục Hàn Đình, đổi sinh mệnh mới cho anh ta, tôi thực sự đã nghĩ em chết rồi, ba tháng này tôi giống như phát điên đi tìm em, tôi đi tìm bố tôi, muốn từ chỗ ông ta lấy được tin tức của em, nhưng là em cứ như biến mắt trên đời này vậy, tôi có tìm thế nào cũng không tìm được em.”
“Tôi mỗi ngày đều nghĩ, tôi phải nhanh chóng tìm được em, chỉ cần tôi tìm được em, có lẽ em còn có thê cứu được, tôi dốc hết toàn lực cứu em, tôi sẽ cứu em giống như em cứu Lục Hàn Đình vậy, Quán Quán, tôi chưa từng ghét một ai cả, ngoại trừ Lục Hàn Đình, em khiến tôi phải ghen ghét anh ta đến vậy!”
Lục Tử Tiễn ôm cô thật chặt, đôi mắt vốn thanh sạch lại đỏ bừng, anh dán gò má tuấn tú vào trên mái tóc dài của cô, khàn giọng nỉ non với cô.
Hạ Tịch Quán thấy cánh tay anh dùng sức, thậm chí tay anh vẫn còn đang run rầy, anh đang sợ, rất sợ cô biến mắt lần nữa.
Trong lòng Hạ Tịch Quán chảy ra một dòng nước ấm, đột nhiên gặp được cố nhân, cô cũng vui mừng, trong lòng cô, Lục Tử Tiễn vẫn là thiên chỉ kiêu tử thanh cao kiêu ngạo, ba tháng cô biến mắt này, anh vậy mà vẫn luôn kiếm tìm cô, anh có thể vì cô làm như vậy, cho dù ai đều sẽ động lòng.
“Lục Tử Tiễn, tôi không sao, bây giờ tôi khỏe lắm.” Hạ Tịch Quán chậm rãi giơ lên tay nhỏ bé, vỗ vỗ bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404267/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.