Chương trước
Chương sau
“Quán Quán, tôi nghĩ em chết rồi, em bỏ cả mạng sống cứu Lục Hàn Đình, đổi sinh mệnh mới cho anh ta, tôi thực sự đã nghĩ em chết rồi, ba tháng này tôi giống như phát điên đi tìm em, tôi đi tìm bố tôi, muốn từ chỗ ông ta lấy được tin tức của em, nhưng là em cứ như biến mắt trên đời này vậy, tôi có tìm thế nào cũng không tìm được em.”
“Tôi mỗi ngày đều nghĩ, tôi phải nhanh chóng tìm được em, chỉ cần tôi tìm được em, có lẽ em còn có thê cứu được, tôi dốc hết toàn lực cứu em, tôi sẽ cứu em giống như em cứu Lục Hàn Đình vậy, Quán Quán, tôi chưa từng ghét một ai cả, ngoại trừ Lục Hàn Đình, em khiến tôi phải ghen ghét anh ta đến vậy!”
Lục Tử Tiễn ôm cô thật chặt, đôi mắt vốn thanh sạch lại đỏ bừng, anh dán gò má tuấn tú vào trên mái tóc dài của cô, khàn giọng nỉ non với cô.
Hạ Tịch Quán thấy cánh tay anh dùng sức, thậm chí tay anh vẫn còn đang run rầy, anh đang sợ, rất sợ cô biến mắt lần nữa.
Trong lòng Hạ Tịch Quán chảy ra một dòng nước ấm, đột nhiên gặp được cố nhân, cô cũng vui mừng, trong lòng cô, Lục Tử Tiễn vẫn là thiên chỉ kiêu tử thanh cao kiêu ngạo, ba tháng cô biến mắt này, anh vậy mà vẫn luôn kiếm tìm cô, anh có thể vì cô làm như vậy, cho dù ai đều sẽ động lòng.
“Lục Tử Tiễn, tôi không sao, bây giờ tôi khỏe lắm.” Hạ Tịch Quán chậm rãi giơ lên tay nhỏ bé, vỗ vỗ bờ lưng rộng lớn của anh.
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng sát ven đường, Lục Hàn Đình tới, anh trằn trọc ngủ không được, nên cầm chìa khóa xe tới quán bar tìm cô.
Vừa đến nơi, anh liền thấy một màn phía trước.
Lục Hàn Đình ngồi ở ghế lái tài xế, bàn tay to đè xuống vô lăng, anh xuyên qua kính chắn gió nhìn về Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán đang ôm nhau phía trước, ngón tay thon dài lập tức siết chặt vô lăng, xương các đốt ngón tay kéo căng đến trắng bệch.
Anh không biết, không biết hai người kia có quan hệ gì với nhaul Người em trai này của anh, tâm cao khí ngạo, hoàn toàn khác với người mẹ Liễu Chiêu Đệ kia, tới bây giờ nó vẫn luôn xem thường thủ đoạn tranh đấu trong nhà, lại càng không đếm xỉa đến gia sản của Lục gia, Lục Tử Tiễn rất sạch sẽ, thiếu niên thành danh, thanh hoa vô song, vẫn luôn là công tử được các thiên kim thích nhát ở Đề Đô, không ai sánh bằng.
Nếu như anh không nhớ lầm, ánh mắt Lục Tử Tiễn rất cao, đến nay còn chưa để ý cô gái nào, chưa từng yêu đương.
Nhưng bây giờ, ở ngay phố phường tấp nập Đề Đô, nó lại dùng sức ôm Hạ Tịch Quán, ôm cô thật chặt vào ngực mình.
Ánh mắt Lục Hàn Đình lại rơi vào dáng người mềm yếu của Hạ Tịch Quán, cô giơ tay lên vỗ vỗ lưng Lục Tử Tiễn, động tác dịu dàng như dỗ dành trẻ nhỏ vậy.
Ha ha.
Quan hệ giữa bọn họ là thế nào?
Lục Hàn Đình nhếch môi thành vòng cung châm chọc, xem ra anh đến nhằm rồi, cô đã có người đón.
Cô thật đúng là khiến anh trông một màn hay, không phải, chắc là nhìn với cặp mắt khác xưal Bên người cô rốt cuộc có bao nhiêu thẳng trai trẻ, mấy thằng oắt như Tôn Tiến Vương Thông không tính, nhưng bây giờ ngay cả Lục Tử Tiễn cũng chui vào lưới của cô, hay là, còn có rất nhiều…
Vậy anh là cái gì?
Khóe mắt hẹp dài Lục Hàn Đình hiện màu đỏ tươi vô cùng dữ tợn, cả người tỏa ra hơi thở khát máu đáng sợ, anh không rõ tại sao cô lại muốn tới trêu chọc anh?
Cuộc sống anh vốn yên lành, sinh hoạt bình tĩnh như hồ nước tính lặng, không gợn lên bất kỳ bọt sóng, nhưng cô đến kích thích nhịp tim anh, đảo loạn tất cả cuộc sống anh.
Lục Hàn Đình cảm thấy như bị dội xuống một chậu nước lạnh, khiến anh hoàn toàn tỉnh toán, anh đúng là nực cười.
Đêm nay anh hắp ta hấp tấp lái xe qua đây, đúng là nực cười.
Sau này, anh sẽ không bao giờ đem đưa mình tới cửa để cô tùy ý giày xéo nữa.
Lục Hàn Đình đạp chân ga, Rolls-Royce Phantom phóng đi như mũi tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.