Chương trước
Chương sau
Đám người Triệu Vĩ cứng đò tại chỗ, bọn họ cho rằng chuyện cứ đơn giản kết thúc như vậy, như Hạ Tịch Quán nói, ngờ đâu phó giáo sư Chu cùng thầy Ngô lại đến, chứng kiến rõ ràng mọi chuyện vừa rồi.
Hiện tại thầy Ngô truy cứu trách nhiệm, đám người Triệu Vĩ biết đời này coi như bỏ eoofi.
Phó giáo sư Chu mặt đen thui, Đại học T bọn họ thua Đại học A thì thôi, bây giờ lại còn xảy ra chuyện động trời như vậy, quả thật là ném đi thể diện Đại học T.
“Triệu Vĩ, còn có ba người các cậu, mau chóng thu dọn, cút đến phòng làm việc của tôi, tôi phải nghiêm túc tiền hành thông báo xử phạt với các cậu!”
Phó giáo sư Chu rồng lên, cũng phát tay áo bỏ đi.
Mặt đám người Triệu Vĩ trắng bệch, bọn họ cuối cùng không thể tránh được, bọn họ làm việc sai, phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng, mỗi người đều phải có trách nhiệm với cuộc £ kà ` sông của mình.
Trong đầu Triệu Vĩ hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh kia của Hạ Tịch Quán, phó giáo sư Chu và thầy Ngô sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây như vậy, mọi chuyện có phải là kế hoạch của cô không?
Triệu Vĩ vả mồ hôi lạnh, cô gái kia thông tuệ mà sắc sảo, thủ đoạn đối đãi địch nhân sắc bén mà quả quyết, quá mức chói mắt.
Anh ta sai rồi, anh ta không nên trêu chọc người như vậy! Thầy Ngô tìm được Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, xong hết rồi, em yên tâm đi, phó giáo sư Chu nhất định sế nghiêm túc xử lý bốn người Triệu Vĩ kia!”
Phạm Điềm nghe không hiểu đầu cua tai nheo: “Quán Quán, đây là sao thế, không phải cậu nói bọn Triệu Vĩ xin lỗi thì chuyện này bỏ qua sao?”
Thầy Ngô cười: ‘Phạm Điềm, chỉ số IQ của em thực sự theo không kịp Tịch Quán rồi, Tịch Quán không lấy được USB, cái USB kia là giả, nhưng Tịch Quán đánh một trận chiến dịch hoàn mỹ, còn liệu trước để thầy dẫn phó giáo sư Chu chứng kiến màn kia, so với đánh lộn ẩu đả bị giam giữ giáo dục hơn mười ngày, bây giờ bị Đại học T phát thông báo toàn trường xử phạt, kết quả này có phải thoải mái hơn thảm hại hơn không?
Vương Thông, Tịch Quán vì em mà báo thù đấy!”
OH MY GOD.
Phạm Điềm hít một hơi lạnh, thì ra chuyện là như vầy: “Quán Quán, cậu… cậu lợi hại quá đi mắt, lúc đầu tớ còn bực cậu sao lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, thì ra cậu để lại chiêu ngoan độc nhất, tớ thực sự quá bội phục ngươi, phục rồi phục rồi!”
Vương Thông rất cảm động, trong lòng đều là ấm áp: “Tịch Quán, cảm ơn em.”
Hạ Tịch Quán cong môi đỏ mọng, cô kéo tay Phạm Điềm, sau đó nhìn về phía Vương Thông: “Còn nhớ lúc đầu em nói sao không, em nói rồi, kẻ nào ra tay, một người cũng đừng hòng thoát, người Đại học A chúng ta là giỏi nhất, không ai có thể bắt nạt chúng ta!”
Viền mắt của mọi người Đại học A ở đây đột nhiên hồng hồng, khi Hạ Tịch Quán chưa đến, bọn họ cả ngày ngủ gật trong lớp, lêu lỗng ăn chơi qua ngày.
Sau khi Hạ Tịch Quán đến, bọn họ cảm giác đột nhiên có động lực, có đoàn kết, có ấm áp, Đại học A giống như là ngôi nhà của họ.
Ngày hôm nay, Đại học A cũng đột nhiên trỏ thành niềm kiêu hãnh của bọn họ.
Bọn họ đã sửa mới ấn tượng vốn khắc sâu của mọi người đối với Đại học A, sau này nếu có người hỏi bọn họ là tốt nghiệp trường đại học nào, bọn họ có thể rất kiêu ngạo lớn tiếng nói cho người khác biết là Đại học AI Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, là ông biết chính mình nhặt được bảo vật, theo thời gian trôi qua, cô gái Hạ Tịch Quán này chắc chắn còn có thể mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho ông.
“Được rồi, mấy em đừng đứng ở đây, hôm nay Đại học A chúng ta giành giải quán quân, tối nay thầy đãi, mời các em ăn một chầu hải sản thật lớn, sau đó mời các em đến Karaoke hát!” Thầy Ngô tuyên bó.
Thật sao?
Thế thì tốt quá! ‘Yeah yeah yeahl Tắt cả bạn học đều vui đến điên rồi, mọi người hò hét vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.