“Mẹ Ngô, miệng của mẹ vẫn ngọt như xưa.” Hạ Tịch Quán giúp mẹ Ngô lau nước mắt, sau đó nhìn về phía lão phu nhân, cô cong môi đỏ mọng, chất giọng mềm mại mang theo nghẹn ngào run rẫy: “Bà nội, thật sự là cháu mà.”
Lục lão phu nhân tâm tình kích động vỗ vỗ bắp đùi mình, bà vẫn không dám tin, một bà lão vừa khóc vừa cười, giống như đứa trẻ ngây ngô: “Quán Quán, hóa ra thật sự là Quán Quán nhà ta, mau nói cho bà nội, làm sao cháu sống được, để sống được nhất định vô cùng khó khăn phải không cháu. Bây giờ cháu có khỏe không, trên người có bị thương gì không?”
Lục lão phu nhân lôi Hạ Tịch Quán lại tỉ mỉ nhìn một lần.
“Bà nội…” Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng ôm lấy lão phu nhân, cô dùng tay vỗ vỗ lưng lão phu nhân, dịu dàng trấn an nói: “Bà nội, bà đừng áy náy, cũng đừng tự trách, hết thảy đều là lựa chọn của chính cháu, cháu yêu Lục tiên sinh, cháu nguyện ý vì yêu mà chết, vì yêu mà sống.”
“Quan trọng là… bây giờ cháu trở về rồi, tu dưỡng suốt ba tháng, độc trên người cháu cũng hết rồi, bà xem này, bây giờ cháu còn khỏe mạnh hơn trước đây nữa, như là trải qua một hồi tai nạn, tắm lửa tái sinh.”
“Bà nội, cháu hy vọng một mình cháu có thể sống yên ổn, Lục tiên sinh có thể sống yên lành, bà cũng có thể sống khỏe mạnh, mọi người chúng ta ai cũng sống tốt.”
Lục lão phu nhân khóc đến hai mắt nhòe đi, bà đưa tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404236/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.