Hạ Tịch Quán biết đó là gì, là máu của Hạ Nghiên Nghiên. Nắm đắm cô luôn siết bỗng buông thỏng, dường như thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh đã lặng yên chạy trốn. Lúc này Hạ Nghiên Nghiên mặc một bộ mới váy ngủ cũng đi ra, vẻ mặt cô ta đỏ ửng, tư thế đi rất chậm, khóe miệng còn ánh lên ý hạnh phúc nhộn nhạo. “Nghiên Nghiên, con cùng Lục tổng vừa rồi làm cái gì thế?”
Lý Ngọc Lan hưng phấn chạy đến bên người Hạ Nghiên Nghiên, có ý lớn tiếng hỏi. “Mẹ, vừa rồi con cùng Lục tổng… con đã là người phụ nữ của Lục tổng rồi.”
Nói Hạ Nghiên Nghiên liền đi tới bên người Hạ Tịch Quán, thân mật kéo tay nhỏ bé lạnh như băng của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em ngàn vạn lần đừng trách Lục tổng, muốn trách thì trách chị này, lúc nãy là lần đầu tiên của chị, chị và Lục tổng đều khó kìm lòng nỏi, chị biết chị có lỗi với em, nhưng em thành toàn tụi chị đi!”
Đuôi Lý Ngọc Lan sắp vềnh lên trời, bởi vì con gái bà ta rốt cục cũng bò lên được long sàng rồi: “Hạ Tịch Quán, cuộc hôn nhân này của cô và Lục tổng vốn chính là sai lầm, bây giờ chẳng qua là lập lại trật tự thôi, Lục tổng vốn chính là của Nghiên Nghiên, cô trả Lục tổng lại cho Nghiên Nghiên đi!”
Hạ Tịch Quán lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con này, sau đó cô rút bàn tay nhỏ bé của mình về, giơ tay lên liền hung hăng tát lên mặt Hạ Nghiên Nghiên. “Bốp”
một tiếng, tiếng vả mặt thanh thúy vamg lên quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404129/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.