Đúng vậy, anh cái gì cũng không thể làm, không thể thấy cô, không thể ôm cô, không thể hôn cô, bây giờ cách yêu tốt nhát đối với cô chính là chịu hết thảy nỗi đau về mình, rồi buông tay.
“Lục Hàn Đình, anh có nghe em không, vì sao anh không mở cửa, em không thích anh và Hạ Nghiên Nghiên cùng ở một phòng, em sẽ suy nghĩ lung tung đói”
“Lục Hàn Đình, em nói rồi, trong mắt em không chứa được một hạt cát, anh đừng chạm vào Hạ Nghiên Nghiên, nếu như em thực sự đã bản rồi, cho dù có đau em cũng không muốn anh nữa, em sẽ khoét anh ra khỏi tim mình.
”
Giọng cô gái đã hơi nức nở, ở bên ngoài dùng chân tay đập cửa, phát ra động tĩnh rất lớn, Lục Hàn Đình cảm thấy, cô đang sợ.
Bây giờ cô rất sợ.
Lục Hàn Đình siết chặc quyền, siết đến các khớp tay kêu “rộp rộp”
, trong hốc mắt hẹp dài thắm màu máu, cả đời người lần đầu tiên anh cảm thấy bát lực như thế.
Cô gái của anh, anh không biết nên làm sao mới phải.
Lục phu nhân của anh, anh không biết nên nắm cô thế nào mới tốt.
“Lục Hàn Đình, đừng đi ra ngoài, để cô ta đi thôi, để em ở lại cùng anh, em sẽ mãi mãi ở cạnh anh, anh có thể xem em thành Hạ Tịch Quán.
”
Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng nhìn về phía Hạ Nghiên Nghiên, loại hương kích tình này còn mang theo thành phần gây mê, anh quá khát vọng Hạ Tịch Quán rồi, rất nhanh mặt của Hạ Nghiên Nghiên trước mắt biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404128/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.