Hạ Tịch Quán tạm thời không muốn nói cho Diệp Linh biết chuyện mình ly hôn với Lục tiên sinh, có lẽ cô vẫn chưa từ bỏ ý định với cuộc hôn nhân này, cô vẫn chưa
muốn ly hôn.
“Linh Linh, chuyện đến Đề Đô để hai ngày sau rồi bàn tiếp đi, trước tiên phải giải quyết Lý Ngọc Lan Hạ Nghiên Nghiên đã, hôm nay cậu ở cùng tớ một ngày rồi, buổi tối tớ phải canh đêm cho ông nội, cậu mau
trở về đi.”
Diệp Linh nắm cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán, đau lòng nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của cô: “Tớ
không mệt, tớ ở lại với cậu.”
“Linh Linh, cậu về đi, lát nữa tớ bảo Lục tiên sinh đến
ở cùng tớ.”
Diệp Linh nhướng hàng mày lá liễu: “Cũng đúng, tối nay Lục tiên sinh nhất định sẽ đến ở cùng cậu, vậy tớ
về trước, có việc gì thì gọi cho tớ.”
Diệp Linh rời đi, Hạ Tịch Quán trở lại phòng, cô dùng
khăn tắm lau người cho ông nội.
Cơ thể của ông nội đã hóa lạnh, không còn chút hơi ấm, nhưng mới giây trước thôi, bàn tay của ông vẫn ở
trên đầu cô, âu yếm vuốt ve.
Hạ Tịch Quán ngồi bên giường, lúc không còn ai, đêm khuya bao trùm nỗi mắt mát và cô đơn, nước mắt lại
rơi, cô không kìm được khóc ở bên giường.
Trái tim cô trống rỗng.
Thân nhân cuối cùng đã qua đời, Hạ gia lại chẳng phải
nhà cô.
Cô vốn đã có mái ấm riêng của chính mình, là mái ám cùng Lục tiên sinh, nhưng, Lục tiên sinh cũng không
cần cô nữa.
Cảm giác như quay trở lại mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404121/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.