“Trong khoảng thời gian này ở Hạ gia ai đã chăm sóc cho ông nội? Lần trước tôi tiêm thuốc cho ông nội, ông nội không hề bị trúng độc, thuốc độc này mới được
tiêm gần đây.”
“Trong khoảng thời gian này… Nghiên Nghiên chăm sóc ông ấy.” Hạ Chấn Quốc kinh ngạc đứng lên, khiếp sợ nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Cô đang nghi ngờ Nghiên Nghiên hạ độc ông ấy?”
Hạ Tịch Quán cười khẩy: “Đó không phải là nghi ngờ, mà là chắc chắn, ông nội là bị Lý Ngọc Lan và Hạ
Nghiên Nghiên giết hại!”
“Không thể nào!” Hạ Chấn Quốc nhanh chóng phủ nhận: “Lý Ngọc Lan và Nghiên Nghiên sẽ không hạ độc ông ấy, cô còn nói hơn mười năm trước mẹ con bọn họ đẩy ông ấy xuống lầu, tôi không tin mấy
chuyện này.”
Diệp Linh đứng sang một bên nói: “Hai mẹ con này
thật là hung ác, giết hại ông cụ, bây giờ nhân chứng
vật chứng không còn nữa, bọn họ chỉ cần liều chết
không nhận là được.”
Hạ Tịch Quán giật mạnh nắm tay, Hạ Nghiên Nghiên hẳn đã nhìn ra ông nội có dấu hiệu thức tỉnh, vì không bại lộ chuyện trước kia, bọn họ chọn nhổ cỏ tận gốc,
trực tiếp hạ độc ông nội.
Chỉ cần ông nội chết, họ có thể vô tư không lo gì nữa.
Hạ Chắn Quốc lại là tên mù, bị trư du mông tâm(*),
căn bản không tin bọn họ là hung thủ.
*Ý chỉ những người bị che mắt, không phát giác đâu
đúng đâu sai, cố chấp tin vào một điều gì đó.
“Tôi không tin vào những chuyện này, trừ phi có chứng cứ, bây giờ đừng tranh cãi mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404120/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.