Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, sau đó liếc nhìn canh pín bò: “Tối nay uống canh này sao ngủ được, Lục phu nhân, em cố ý sao?”
“Em cố ý gì chứ, anh đừng nói nhảm, không uống thì thôi, em đổ đây!”
Hạ Tịch Quán làm bộ vươn bàn tay nhỏ bé ra. Lục Hàn Đình rũ mắt xuống, hung hăng hôn lên trán cô một cái, thấp giọng uy hiếp: “Vậy anh ăn rồi ngủ không yên, Lục phu nhân em đêm nay cũng đừng hòng yên giác.”
Hạ Tịch Quán đột nhiên hối hận khi nấu canh pín bò cho anh. Bữa tối vui vẻ kết thúc, Lục Hàn Đình đi tắm nước lạnh, hai người đứng trước bệ rửa mặt đánh răng. Lục Hàn Đình đưa cho cô chiếc bàn chải đánh răng chứa đầy kem đánh răng, Hạ Tịch Quán ngậm một ngụm nước rồi bắt đầu đánh răng: “Lục tiên sinh, hôm nay anh về U Lan Uyễn sao?”
“Về rồi, bác cũng ở đó.”
Hạ Tịch Quán nhìn nghiêng về phía Lục Hàn Đình, có ý thắc mắc. Lục Hàn Đình đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng: “Yên tâm, không có cãi nhau.”
Vậy thì tốt. “Lục tiên sinh, anh biết không, vị Lệ lão phu nhân lần trước ở viện nghiên cứu em cứu được lại là chị em tốt của bà nội, Lệ lão phu nhân đến Hải Thành để chơi với bà nội, nhưng đột nhiên phát bệnh, việc này chắc bà nội chưa biết nhỉ2”
Nghe thấy Lệ gia, mí mắt anh tuắncủa Lục Hàn Đình khẽ động: “Bà nội chắc chưa biết, nếu không thì nội đã sớm đến viện nghiên cứu rồi, bà nội và Lệ lão phu nhân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404053/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.