Hạ Tịch Quán thầm thấy tiếc, khi cô lên chín đã không có mẹ ở cạnh, tự nhiên không có cơ hội học y với bà, cũng không thể cùng mẹ bàn luận nghiên cứu, lần này xem như là lần đầu cô tiếp xúc gần gũi với y thuật của mẹ như vậy.
Y thuật của mẹ giống như chiếc rương báu vậy, ẩn mà uyên thâm, với cấp độ hiện tại của cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng chiến được lớp khóa thứ ba của mẹ.
Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán tràn ra ánh sáng kiên định rực rỡ như ngọc: “Lần sau đến, cháu sẽ không khách khí nữa!"
Viện trưởng Lý Văn Thanh rất yêu thích nhìn Hạ Tịch Quán, ông nhìn trúng cổ gái này không chỉ vì y thuật của cô, mà còn bởi sự kiên trì dũng cảm và nghị lực của cô.
Hạ Tịch Quán đứng dậy và nói: "Viện trưởng, cảm ơn ông đã đến giải cứu cháu lần này, còn nữa, cháu và Lục Tử Tiễn chỉ là bạn, lời hôm nay về sau đừng nói nữa, nếu như bị Lục tiên sinh nhà cháu nghe được, cháu cũng không cứu ông được đâu."
Viện trưởng Lý Văn Thanh cảm thấy cổ mình ớn lạnh, được rồi, ông ấy bị dọa sợ rồi.
"Viện trưởng, cháu đi đây, bye bye."
Hạ Tịch Quán bước ra ngoài, viện trưởng Lý Văn Thanh từ phía sau dặn dò nói: “Tịch Quán, hai ngày này nhớ giữ di động thông, chúng ta còn cần phải bàn lại phương án giải phẫu, chuyện viện nghiên cứu cháu không cần bận tậm, ông sẽ giải quyết tốt hậu quả."
Hạ Tịch Quán không nhìn lại vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404045/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.