Hạ Tịch Quản có lẽ biết tại sao mẹ lại chọn Lý Văn Thanh làm học trò, Lý Văn Thanh có tấm lòng của một người làm bác sĩ, là một người chữa bệnh chân chính, tính tình ông ấy đơn giản lại hào hiệp, rất thích hợp với chậm pháp kéo dài tuổi thọ. "Viện trưởng, sư phụ ông có phải từng để lại ở Xu Mật này thứ gì phải không?"
Hạ Tịch Quán đi thẳng vào chủ đề, cô đã đợi Viện trưởng Lý Văn Thanh quay lại vì dì Lâm nói là mẹ đã để lại một thứ cho CÔ.
Vẻ mặt của Viện trưởng Lý Văn Thanh thay đổi: "Tịch Quán, làm sao cháu biết được chuyện này?"
"Có người nói với cháu, viện trưởng, ông có thể đưa cho cháu thứ này được không?"
Viện trưởng Lý Văn Thanh suy tư một chút: “Năm đó khi sư phụ ông biến mất từng nói, tương lai sẽ có người lấy cái rương này, tuy ông không biết sao làm thể nào mà cháu biết được, nhưng cháu theo ông đến đây đi."
Dễ dàng như vậy?
Hạ Tịch Quán thực sự không ngờ là cô lại dễ như trở bàn tay lấy được chiếc hộp do mẹ để lại đến thế.
Văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng Lý Văn Thanh mở két sắt lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Tịch Quán, đây là chiếc hộp mà sư phụ ông để lại trong viện nghiên cứu, nhưng chiếc hộp đó có khóa, nếu cháu có thể mở được khóa, ông sẽ cho cháu lấy hộp đi, nếu không, vậy xin lỗi, ông phải lấy lại."
Còn có khóa?
Hạ Tịch Quán biết là mọi chuyện không dễ dàng như vậy, dì Lâm tình lại cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404044/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.