Từ Thiếu Nam không ngừng cầu xin tha thứ, Lệ lão phu nhân lúc này mới coi như thôi.
Hạ Tịch Quán thấy Từ Thiếu Nam đột nhiên lái xe tới đó, liền hiểu ngay đây là cháu của lão phu nhân, đối với cặp bà cháu này cũng có chút ứng thú.
"Lão phu nhân, bà đã ăn kẹo chưa ạ?" Hạ Tịch Quán mở miệng nói.
"Kẹo? Đây là loại kẹo gì?" Đôi mắt của Từ Thiếu Nam khó chịu nhìn Hạ Tịch Quán, trên dưới dò xét, "Cô là ai, sao có thể đem thứ này cho ngoại tôi ăn, tôi làm sao biết cô có phải là có ý xấu gì không?"
Từ Thiếu Nam đưa tay nắm lấy kẹo trong tay Hạ Tịch Quán
"Bốp" một tiếng, Lệ lão phu nhân vươn tay hất tay Từ Thiếu Nam ra, "Ranh con, nói chuyện khách khí một chút, Quán Quán là tiểu tiên nữ của ta!"
Từ Thiếu Nam cúi đầu xem xét, hai tay đỏ bừng, "Bà ngoại, sao người mạnh tay quá vậy, cháu là cháu ngoại của bà mà? Còn cô gái này là tiểu tiên nữ gì chứ, cháu thấy gọi là sửu nữ thì còn được, nếu không tại sao lại che mặt, rõ ràng là không giống người..."
Lúc này Lệ lão phu nhân lườm một cái, Từ Thiếu Nam lập tức im bặt.
"Tiểu tiên nữ, cháu đừng sợ, hôm nay ta khẳng định với cháu, nếu nó dám đụng tới con một sợi tóc, ta lập tức chặt tay nó, nếu nó coi thường con, không cần để ý" Lệ lão phu nhân nhìn Hạ Tịch Quán cười tủm tỉm nói.
Từ Thiếu Nam,...
Ực!
Bà ơi, mẹ con nhặt được con ngoài đường phải không?
Từ Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404030/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.