Nghe thấy câu chuyện này, đôi mi dài của Hạ Tịch
Quán động đây hai cái, sau đó thu lại bàn tay nhỏ của
mình, không châm cứu cho anh nữa.
Lục Hàn Đình mở mắt ra: “Sao vậy?”
Hạ Tịch Quán phồng đôi má xinh đẹp: “À, không có gì.
Chỉ là em chỉ nghĩ cô dâu nhỏ vốn thuộc về Lục tiên
sinh lại bị em trai mình cướp đi biến thành em dâu
mình, trong lòng Lục tiên sinh nhất định sẽ không vui
nhỉ…”
Lục Hàn Đình liền cong đôi môi mỏng, nhấc tay nhéo
cái má nhỏ căng mọng của cô: “Hũ giám nhỏ, lại ghen
rồi? Một đứa bé còn đang mặc tã, trong đầu em đang
nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Đã bao nhiêu năm rồi, đứa
bé lúc trước sớm đã trưởng thành rồi, cô bé có thể
khiến Lục tiên sinh nhớ nhung nhiều năm như vậy, lại
khiến mẹ của Lục tiên sinh thích như vậy, nói không. truyện ngôn tình
chừng đã xinh đẹp như tiên rồi.”
“Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh
liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng
vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.”
“Vậy những năm này Lục tiên sinh chưa từng đi tìm?”
Bị hỏi như vậy, Lục Hàn Đình hơi nhíu đôi mày kiếm
lại.
Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Hạ Tịch
Quán đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã
từng tìm.
Cô nhắc chân, dùng lực đá anh.
Lục Hàn Đình không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân
chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền
ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403885/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.