Anh ngồi dậy.
Lúc này Hạ Tịch Quán lại đột nhiên kéo chăn xuống,
chủ động ngắng đầu hôn anh.
Lục Hàn Đình còn đang sững sò thì Hạ Tịch Quán đã
chui vào trong chăn rồi, cười khanh khách.
“Em ngứa da rồi đúng không?” Lục Hàn Đình nhịn
không được duỗi tay ra mò vào trong chăn kéo cả
người cô ra, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình.
Trong tay Hạ Tịch Quán lại có thêm một viên thuốc,
đưa tới bên cạnh miệng anh, giống như đang dỗ dành
trẻ con: “A, há mồm nào.”
“Đây là cái gì?” Mày kiếm của Lục Hàn Đình khẽ nhíu
lại.
“Mê Hồn dược đấy, chỉ cần anh ăn viên Mê Hồn dược
này vào thì hồn phách của anh sẽ bị em giữ chặt,
không thể bị những người phụ nữ khác câu dẫn đi.”
Lục Hàn Đình há miệng, trực tiếp nuốt vào: “Nhìn anh
nghe lời như vậy, có phải nên ban thưởng không?”
“Lục tiên sinh, anh muốn ban thưởng cái gì?”
“Muốn ăn một chút… ngọt.”
Lục Hàn Đình siết chặt tay, kéo eo cô lại gần ngực
mình, sau đó bá đạo hôn lên môi cô.
Anh không nhắm mắt lại, mà vẫn nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt tuyệt sắc của cô, trải qua mấy ngày vừa
rồi, anh chỉ sợ cô sẽ mâu thuẫn, sẽ bài xích thân mật
của anh, nhưng bây giờ cô mềm mại như không
xương nằm trong ngực anh, trên gương mặt thanh tú
còn nhuốm lên hai tầng đỏ ửng, mỗi lần anh hôn cô
đều vô pháp chống cự.
Lục Hàn Đình đưa tay giữ chặt gáy của cô, càng giữ
chặt càng hôn sâu triền miên, đối với cô càng trìu mến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403884/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.