Răng Ở Trên Vai Anh.
Chín tuổi Hạ Tịch Quán đã bị đưa
về quê, vốn dĩ cô không nên ôm
bất kì hi vọng gì đối với Hạ Chắn
Quốc cái người được coi là bố
này, quả nhiên cuộc điện thoại
này không có nằm ngoài dự đoán
của cô.
Hạ Chấn Quốc vẫn là Hạ Chân
Quốc mà cô biệt, một lòng si mê y
học, thích hư vinh và giữ thể diện
nhất, còn muốn đưa phương
pháp điều trị Hạ gia phát dương
quang đại.
Phát dương quang đại: Nêu cao,
làm rạng rỡ tổ tông.
Bây giờ đứa con gái làm ông tự
hào nhất là Hạ Nghiên Nghiên,
còn cô một đứa con gái từ quê trở
về có thể dùng để xung hỉ, bồi ngủ.
“Bồ, con biết rồi, ngày mai con sẽ
gi
Sự ngoan ngoãn và nghe lời của
cô khiến giọng điệu của Hạ Chấn
Quốc nhẹ nhàng hơn: “Tịch
Quán, con gả đi là chuyện xung
hỉ, rất nhanh người chồng mắc
bệnh vô phương cứu chữa đó của
con sẽ chết, đợi chuyện Vương
tổng giải quyết xong xuôi, đến lúc
đó bố sẽ tìm cho con một gia đình
tốt khác.”
“Vậy con cảm ơn bố trước.” Hạ
Tịch Quán cúp điện thoại.
Ngắt kết nối xong, Hạ Tịch Quán
ở trong lòng Lục Hàn Đình nhắm
mắt lại, cô cảm thấy rất buồn, cô
chính là một cô nhi.
Cô muôn mình giống một đứa trẻ
bình thường, được sống trong
tình yêu thương của bố mẹ, có
một cuộc sống bình an đơn giản,
nhưng điều này đối với cô mà nói
thật sự là hy vọng xa xỉ.
Cô không có gia đình.
Cô chính là một đứa con hoang
không cha không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403714/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.