Edit: Thu Lệ
Nhưng mà, hoàn toàn không có ai để ý đến anh. Cho dù là khinh bỉ cười nhạo hay từ chối chửi rủa.
Ba anh em bọn họ, chỉ hơi dừng lại một tí liền tiếp tục đi về phía trước. Giống như, ngay cả khi liếc mắt nhìn anh một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian, giống như, Quý Thiếu Kiệt anh ngay cả tư cách của một con chó cản đường cũng không có.
Còn có chuyện nào khiến người ta phẫn nộ, khiến người ta bi ai như chuyện này sao?
Sắc mặt anh chưa bao giờ dữ tợn, đáng sợ như vậy, thái dương nổi gân xanh, quả đấm bóp thật chặt. Thậm chí anh đã suy nghĩ đến góc độ xuống tay tốt nhất, là trước tiên nên xuống tay với tên nhóc đang ôm người hay là tên nhóc cầm áo.
Nhưng mà, suy cho cùng, nắm đấm của anh dần dần nới lỏng ra, cảm giác vô lực giống như mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu oxi, chiếm lấy anh, áp đảo anh.
Trước kết giới vô hình của ba anh em bọn họ, anh có vẻ dư thừa, có vẻ buồn cười, có vẻ không biết lượng sức mình như thế đấy.
Bọn họ là màu sắc rực rỡ, mà anh lại là trắng bệch. Bọn họ là tươi sống, mà anh lại là héo úa. Bọn họ là náo nhiệt, mà anh lại trống rỗng.
Từng cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường mờ nhạt, vóc người anh cao gầy, mỏng manh trong đêm đông xào xạc đến nỗi ngay cả bóng dáng cũng không có.
Nhưng mà, anh nên làm cái gì bây giờ? Cô gái đó đang bị ôm đi, cô không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-han/1534084/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.