Editor: Thu Lệ Trên thực tế, Qúy Thiếu Kiệt gần như là chạy đi, đến khi anh lấy xe trở về, thời gian trước sau chỉ tốn có ba phút, nhưng lúc anh đóng cửa xe, sải bước đến nơi cô gái anh đã từng sửa lại cổ áo đứng, thì trái tim anh bắt đầu hoảng loạn, người vừa mới đứng chỗ này, cô đã đi đâu? Trong lòng có một dự cảm xấu xảy ra, anh cố lựa chọn đi ngoài trước khi kết thúc, lúc này, anh nhìn quanh mọi nơi, đêm đông ở cửa khách sạn chỉ có ít người vội vã đi qua. Tim anh đập điên cuồng, trong lòng bàn tay tất cả đều mồ hôi lạnh, lấy điện thoại di động ra, mới nhớ tới túi xách của cô là anh cầm lấy đặt trên xe, di động và ví tiền đều ở bên trong. Anh đứng ở nơi đó, suy sụp buông tay xuống, trong đầu oanh một tiếng, cô gái của anh, chỉ trong ba phút ngắn ngủi đã không thấy đâu nữa. Tự trách, chán nản, sợ hãi, hoảng loạn, chuyện này khiến Qúy Thiếu Kiệt - một người có đầy kinh nghiệm trên thương trường gần như không khống chế đượ. Tại sao lại để cô lại một mình? Vì sao hôm nay không để lái xe cầm lái? Là chính cô chạy mất hay có người mang đi? Từng dấu châm hỏi lần lượt xuất hiện khiến đầu anh phát đau, bị gió lạnh thổi qua, anh mới có chút tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra, “Steven, cậu lập tức liên lạc giúp tôi xem đêm nay ở khách sạn Hán Đường, nơi tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang của các trường đại học quốc tế…” Mười lăm phút sau, Quý Thiếu Kiệt và Steven cùng nhau ngồi trong phòng theo dõi của khách sạn Hán Đường. Steven không đành lòng nhìn sắc mặt từ xanh đến trắng của ông chủ mình nữa rồi. Bên cạnh còn có mấy người chịu trách nhiệm chạy tới chạy lui – chủ nhiệm Lã, quản lý trực ban khách sạn cùng với hai người nhân viên trong phòng giám sát, tất cả đều không dám thở mạnh. Màn hình chính đang không ngừng thay đổi, trực viên điều tra hơn mười phút sau trước bậc thềm khách sạn xảy ra một màn kia, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi mạnh mẽ kéo một cô gái mặc áo bành tô đang đứng trong bóng tối lên một chiếc Audi rồi từ từ chạy mất… Quý Thiếu Kiệt nín thở tập trung suy nghĩ, cẩn thận nhận ra, thì ra… Đúng là cậu ta! Tức giận mạnh mẽ dâng lên. Nắm tay đấm một cái “Bốp” lên bàn, mặt trầm xuống bước nhanh ra ngoài. “Qúy đổng, cái đó…” Một nhân viên trong đó không nhịn được mở miệng, “Vài phút trước, cũng có người yêu cầu xem đoạn băng theo dõi này…” “Là ai?” Quý Thiếu Kiệt bỗng dưng xoay người, ánh mắt chim Ưng. Người lên tiếng bị ánh mắt nhìn chăm chú rùng mình một cái, ngập ngừng, nhất thời không nói ra lời. Chủ nhiệm Lã gấp đến độ chỉ kém giơ chân, ánh mắt trừng như muốn rớt ra ngoài, “Các cậu còn không mau nói, đích thân Qúy đổng của tập đoàn Qúy Nhân đang đứng trước mặt, các cậu lại không nói chuyện cho rõ ràng! Không muốn làm nữa có phải không?” Hai người này bị chủ nhiệm Lã văng cho một mặt nước miếng, nháy mắt nhìn về phía người đàn ông cao gầy ầm trầm ở cửa: “Là Phó thị trưởng Chung.” Steven từ trong lồng ngực lấy ra ba phong bì, chia nhau đặt trước mặt ba người. Quý Thiếu Kiệt đã bước đi ra ngoài cửa, giơ điện thoại trong tay lên, “Cục trưởng Trần, tôi là Qúy Thiếu Kiệt, gần đây cậu ba nhà ông làm việc tương đối lên giọng nha…” Mấy người trong phòng giám sát đứng dậy nhìn mặt nhau, hai người trước sau đều cùng nhìn một đoạn băng theo dõi, cũng vội đến vội đi, bọn họ đều không thể tin được hai mắt mình, thế nhưng chỉ trong vòng nửa giờ, có thể liên tục nhìn thấy hai nhân vật bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi. Ngồi trên xe chạy như bay, Qúy Thiếu Kiệt thoáng yên tâm, ít nhất cô không bị tên người xấu nào bắt cóc. Nhưng mà, chưa yên tâm được một giây, trái tim anh liền níu chặt lại, không thể nghi ngờ, lúc này Chung Chấn Thanh cũng biết cô ở chỗ nào, hơn nữa, đã nhìn thấy những hành động của anh. Từ đầu đến cuối, người thật sự khiến anh lo lắng là hai anh em nhà họ Chung. Nếu như cô bị bọn họ tìm được, như vậy chẳng khác nào thả cá về biển, sao cô thể đồng ý trở lại bên cạnh anh? Mấy năm nay, cô lệ thuộc vào anh, đã từng cười với anh, nhưng mà anh biết rõ, lòng của cô, cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn thuộc về anh. Lòng anh như lửa đốt, không, anh tuyệt đối không thể để cho hai anh em bọn họ tìm được cô. *** Trong một điểm dừng chân trên đường cao tốc, một chiếc Audi TT vẫn còn chưa tắt máy đang đậu. Chung Tĩnh Ngôn đang ngồi bên cạnh tài xế, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, “Trần Quân Mặc, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao ép buộc đưa tôi đến đây?” “Cậu còn nhớ rõ tên của mình à?” Trần Quân Mặc cười hì hì, ánh đèn của những chiếc xe đang không ngừng đi qua đi lại chiếu vào, ánh mắt của anh có vẻ vô cùng đen bóng. “Tôi nhớ cậu, giống như tôi nhớ đến một ông chú bán báo, hoặc bức tượng điêu khắc bên cạnh bể phun nước trong trường học vậy, điều này không có gì ngạc nhiên.” Chung Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói, “Tôi lặp lại lần nữa, mời cậu nhanh đưa tôi về.” Trần Quân Mặc bị giọng điệu lạnh như băng của cô làm cho không được tự nhiên sờ sờ cái mũi, mũi anh thẳng mà nhọn, trong mắt những người phụ nữ khác, lúc nào cũng thật gợi cảm. “Chung Tĩnh Ngôn, tôi đưa cậu đến đây đương nhiên là có lý do. Mấy năm nay rốt cuộc cậu đã đi đâu? Đột nhiên không thấy cậu nữa, người cuối cùng ở với chung với cậu là tôi, cậu có biết đã mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức không? Nào là cảnh sát, nào là người nhà cậu, đều muốn sang bằng nhà tôi, cậu không biết cậu thiếu tôi một lời giải thích à?” Chung Tĩnh Ngôn phụng nhịu, vẫn lạnh lùng như cũ, “Trần Quân Mặc, nhiều năm như vậy, cậu không có chút tiến bộ nào sao? Tôi đã sớm nói rồi, tôi đi đâu, làm chuyện gì, đều không có liên quan gì đến cậu.” “Nếu bởi vì tôi đột nhiên biến mất, đã mang đến phiền phức cho cậu thì tôi thật xin lỗi cậu nhưng tôi không cảm thấy nhất thiết phải giải thích với cậu, càng không nhất thiết phải bị cậu kéo tới đây.” Cô vẫn cứ thẳng thắng và hiêu ngạo như vậy, ngay cả đôi mắt to vẫn sáng và mỹ lệ như vậy. Trong lòng Trần Quân Mặc mơ hồ dâng lên một loại ghe tuông, anh cũng không thừa nhận loại cảm giác đó gọi là bi ai. Tôi nay anh cùng bạn gái tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, vậy mà lại nhìn thấy cô đang đứng trên đài chữ T, anh hoàn toàn sợ ngây người, có mấy, đại não anh trống không, trước sau trái phải ai nấy đều nhìn người đẹp, trên đài chữ T, người mẫu đứng thành một hàng, nhưng ở giữa một mảnh la hét ầm ĩ, chỉ thừa một mình cô, không có cách nào khống chế bám theo cô, nhìn thấy cô đứng một mình, liền lôi cô lên xe. Giống như bốn năm trước, anh ngốc nghếch đứng ở cửa trường học chuyền chờ bắt cô đi trễ vậy. Bộ dạng anh thông minh, đẹp trai, thành tích học tập tốt, từ nhỏ đến lớn, gần như chưa bào giờ thất bại, chuyện mình muốn không có chuyện không lấy được tới tay, chỉ ngoại trừ một trường hợp, đó chính là Chung Tĩnh Ngôn, anh không chịu thừa nhận bản thân mình thất bại, nhưng mà, là một người lớn lên từ trong hủ mật, suy cho cùng vẫn không phục. Bốn năm nay, anh thi đậu vào một trường không tệ, qua lại với không ít bạn gái, hiện tại đang có một đơn vị sự nghiệp không tệ - viện kiểm tra thực tập, hơn nữa hoàn toàn có thể suy ra, nhờ ông già Đông Phong nhà, anh sẽ có một tương lai tương đối không tồi. Anh cho là anh đã sơm quên mất cô. Dù sao, đã qua bốn năm, mà giữa bọn họ, thời gian nói chuyện với nhau chưa bao giờ cao hơn bốn giờ. Như cô gái xin đẹp như vậy vây quanh anh, anh thật sự nên sớm quên cô. Nhưng mà, có một số việc chính là kỳ lạ như vậy, trong “Họa bì”, Vương Sinh nói với Bội Dung: “Là ngươi không tin ta! Ngươi không tin ta có thể chống cự hấp dẫn!” Khi hắn phản ứng có chút lạc hậu, trong lòng hắn ầm ầm nổ tung, giữa ánh sáng rữ rỡ là màu trắng chói mắt. Hắn kháng cự sự hấp dẫn của Tiểu Nhu như vậy là vì chứng minh ý chí của hắn hay là bởi vì trong lòng hăn chỉ có Bội Dung?” Mà anh, nhìn thấy cô liền không khống chế được mình, thậm chí còn làm ra chuyện kéo cô lên xe – chuyện này vốn không nên xảy ra trên người anh, chuyện không thể tưởng tượng nổi, là bởi vì thật thích cô hay là chứng minh anh chưa bao giờ thất bại hay sao? Hay là vì chuyện anh đã làm bốn năm trước? Anh không thể nghĩ sâu hơn. Nhìn thấy cô, muốn đến gần cô, muồn nhìn cô thật tốt, muốn trò chuyện với cô, không muốn để cô dễ dàng rời đi, vì thế, không để ý đến phản kháng của cô, mang cô đến đây. Anh gần như làm theo băn năng mà thôi. Sự kiện đó… Đúng vậy, mấy năm trước, sóng gió của những bức ảnh, chính anh đã gởi ra ngoài. Anh là một đứa trẻ ngoan. Tất cả mọi người đều nói như vậy, nhưng mà, anh là người tốt mà lại làm hại người mình thích mất tích rồi. Anh vẫn luôn nói với chính mình: Trong lúc đó anh em bọn họ loạn luân, căn bản chính là không đúng! Anh làm việc của anh! Cô mất tích hoàn toàn không liên quan đến anh. Sau khi nói quá nhiều lần, chính anh cũng tin không thể chỉ trích hành vi của bản thân mình, vì thế, anh quăng chuyện ảnh chụp ra sau ót, không thềm nghĩ nữa, cho dù trong lúc vô ý nhớ tới, cũng chỉ là bĩu môi, tuổi còn nhỏ, loạn luân đâu rồi,… Cho tới bây giờ, anh vẫn không có cách nào nói sự thật này ra, nói ra cô sẽ hận anh chết sao? “Tôi… Tôi chỉ là, chỉ là muốn biết mấy năm nay cậu sống có tốt không…” Anh chua xót nói: “Xem như bạn học cũ, ân cần hỏi thăm cậu một chút cũng không được sao?” Chung Tĩnh Ngôn đẩy đẩy cửa xe, nhưng cửa xe đã bị anh khóa lại rồi, cô cố gắng bình tĩnh tâm trạng để nói chuyện với người đàn ông này: “Tôi rất tốt. Hiện tại cậu đã biết rồi? Mời cậu đưa tôi trở về, hoặc là cậu thả tôi xuống, tôi sẽ tự nghĩ cách trở về. Cậu có biết, đột nhiên không thấy tôi…… Chú ấy sẽ lo lắng.” “Mấy năm nay cậu đều ở chung một chỗ với Qúy Thiếu Kiệt của tập đoàn Qúy Nhân? Cậu… Cậu tình nguyện làm người tình cho anh ta, cũng không chịu….” Trần Quân Mặc đột nhiên oán hận xông tới, không nhịn được chất vấn, “Tôi có điểm nào kém anh ta hả? Anh ta lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, trừ việc anh ta có tiền hơn mình thì anh còn có gì nữa? Cậu có biết danh tiếng của anh ta có bao nhiêu hoa không?” Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên ngẩn ra, Qúy Thiếu Kiệt đào hoa… Anh đối với cô rất tốt, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô vô điều kiện, hàng tháng bay qua thăm cô ít nhất hai lần, thế cho nên cô đều không nghĩ đến anh còn có bạn gái hay là tình nhân hay không… Thì anh anh ở trong nước… Anh vẫn có nơi phồn hoa của anh? Cô xem nhẹ cảm giác không tốt kỳ lạ vội ùa lên trong lòng, chuyện này, không phải cũng không liên quan gì đến cô sao? Trần Quân Mặc thế nhưng không xem nhẹ ánh mắt thất thần của cô, giờ phút này, dưới bóng đèn lờ mờ của đường cao tốc, anh nháy cũng không nháy nhìn bộ dạng của cô, làn da trắng tuyết, ánh mắt to mà đen, đôi môi hình trái tim phúng phính, no đủ mà hấp dẫn, bởi vì thất thần mà khẽ nhếch, làm cho người ta nhịn không được sinh ra dục vọng muốn hôn môi và vỗ về. Đây là chuyện dù anh có nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám suy nghĩ, dù có ban ngày cũng chỉ thấy dáng vẻ. Trước khi anh ý thức được bản thân mình đang làm gì, thì nụ hôn của anh liền rơi xuống. Cực kì lâu sau, Trấn Quân còn nhớ rõ nụ hôn đó, đã từng vô số lần trở về chỗ. Trên thực tế không thể gọi là hôn, cánh môi chỉ đụng 0,1 giây. Hai bờ môi trái tim này, dày mềm thơn phức như vậy, thậm chí anh còn nhạy cảm bắt được phía trên kia bởi vì căng thẳng mà đột nhiên nổi dậy. Hiển nhiên, động tác quá mức đột nhiên của anh đã khiến cô gái sợ, chỉ để lại cho anh 0,1 giây tốt đẹp, liền xoay mặt đi, liều mạng chống đẩy, giơ ngón tay lên thiếu chút nữa đâm vào mắt anh. Trần Quân Mặc ngửa đầu ra sau, hai tay chật vật bám vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi, lúc đó, anh hoàn toàn không ý thức được, gần một năm sau, anh vì nụ hôn này mà trả giá lớn như thế nào. Có vài thứ, nháy mắt đó là vĩnh hằng, vừa hôn lầm một cái chính là cả đời. “Tôi thích cậu, Chung Tĩnh Ngôn, cậu hãy làm bạn gái của tôi đi! Anh ta, bọn họ cũng không thật lòng đối xử tốt với cậu, cậu sẽ không hạnh phúc.” Trần Quân Mặc cố gắng giải thích, có lẽ là ở cùng với một cô gái mình thích nhiều năm trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, nên dũng khí tăng lên gấp bội, lời nói ra gần như cầu xin, “Đi theo tôi đi! Đi theo tôi! Chỉ có tôi mới thích hợp với cậu nhất. Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu.” Chung Tĩnh Ngôn tựa sát lưng trên tấm thủy tinh cửa sổ xe, vẫn còn chưa hết hồn, hai mắt tròn tròn mở to, giống như nai con bị thợ săn đuổi bắt, thân thể cố gắng hết sức lui đến vị trị cách xa l,q;d Trần Quân Mặc nhất, âm cuối run run: “Hạnh phúc hay không hạnh phúc, đó là chuyện giữa tôi và chú ấy, Trần Quân Mặc, tôi chưa từng thích cậu. Bây giờ không, tương lai cũng sẽ không thể. Cậu, cậu hãy để tôi đi đi.” Chung Tĩnh Ngôn như vậy, ngoan cố không thể nói lý, cả người giống như con nhím, làm Trần Quân Mặc không thể mở miệng. Theo ý anh, lại rất rõ ràng một đạo lý, cô gái này, chính cô không nghĩ ra, nhưng lại cũng từ chối nghe. Trước kia, cô còn ở chung một chỗ với hai anh em nhà họ Chung, vậy muốn lấy lý do hiểu vì cô còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại lại ở cùng với Qúy Thiếu Kiệt - một tên đàn ông đào hoa, cam tâm bị anh ta chơi đùa. Vậy thì gọi là gì? Trước hết không nói đến loạn luân, danh tiếng hoang đường của Quý Thiếu Kiệt đã sớm truyền đi khắp nơi, tuy rằng mấy năm gần đây đã thu lại rất nhiều, nhưng chó sao có thể thay đổi được? Mà anh, gia thế trong sạch, trẻ tuổi đẹp trai, tiền đồ vô lượng, một người như anh lại không chọn, mà đắm mình cùng một chỗ với những tà môn ngoại đạo! Cô là ma quỷ gì? "Tôi chưa từng thích cậu, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không!" Cô là cô gái không biết tự trọng như vậy, mà dựa vào cái gì lại nói anh như vậy? Trong đầu anh giống như thổi qua từng cơn gió lốc, tất cả đều rối loạn, bên trong xe điều hòa thổi ra hơi ấm, làm cả khuôn mặt anh đỏ bừng. Cô đang sai! Cô đang đi trên một con đường sai lầm! Anh cần phải kéo cô trở lại! Cô cần anh giải cứu! Những ý niệm này giống như nọc độc cắn nuốt thần kinh anh. Cô gái bị những tia máu đỏ trong mắt anh làm sợ hãi, trên đường cao tốc hẻo lánh, trong buồng xe hẹp hòi, sức lực của phụ nữ cách xa đàn ông. “Trần Quân Mặc, cậu bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng xằn bậy! Nếu không tôi… Cậu có biết Qúy Thiếu Kiệt lợi hại biết bao nhiêu không, chú ấy sẽ không bỏ qua cho cậu.” Cô thả nhẹ giọng nói, cố gắng làm cho anh bình tĩnh, nhưng cô vẫn liên tục cảnh cáo không được lo lắng. Cô càng yếu đuối lại càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Hơn nữa, cô thế nhưng lại lấy người đàn ông khác đến uy hiếp anh! Trần Quân Mặc hoàn toàn đỏ mắt. So sánh với bốn năm trước, người con gái trước mặt này đã hoàn toàn thoát đi vẻ ngây ngô, có đường cong phập phồng mượt mà tất cả đàn ông mơ ước, đó là từ chỗ sâu nhất của dãy núi trong lòng anh, làm anh muốn chinh phục. Anh không khống chế được tâm ma, rốt cuộc xông đến. *** Chung Chấn Thanh lái xe, Chấn Văn ngồi bên cạnh. Không người nào nói chuyện, không khí bên trong xe ngưng kết lại, cả thở dốc cũng đè nén, nhưng tiếng tim đập lại vang như vậy. Buối tối, khi người chủ trì đưa danh sách sắp xếp trang phục cuộc thi cho Chấn Thanh, anh tùy ý nhìn một chút liền chú ý đến vị trí thứ ba, có một cô gái đến từ nước Anh, tên là Quý Ngôn. Trong lòng anh yên lặng đọc lại hai chữ này, Quý Ngôn, Ngôn, Chung Tĩnh Ngôn, là chữ Ngôn đó của em gái anh. Khóe môi anh không khỏi gợi lên một nụ cười, giống như chỉ cần lặp đi lặp lại cái tên đó, trong lòng anh sẽ ấm lên một chút. Anh định đến cho có mặt rồi rời đi, những quan chức bên cạnh không ngừng nói các lời khen tặng với anh, làm người ta chán ghét. Mà ở phía đối diện anh, bên cạnh đài chữ T khác, một người đàn ông cao gầy, khí thế bất phàm đang ngồi, thần sắc giống như bễ nghễ hết thảy, trong lòng anh hừ lạnh, đồng thời cũng là người ta chán ghét. Anh tưởng, chỉ cần xem tác phẩm của cô gái Quý Ngôn này rồi sẽ đi. Chờ đến khi cuối cùng cô gái này cũng đứng trên sân khấu, ngọn đèn rất sáng, anh chỉ cảm giác được trên người cô gái này phát ra hơi thở kiều mị, bên cạnh vang lên tiếng nuốt nước miếng vang dội của tên bụng bự, thì thào nói, chậc chậc, cô gái này, chậc chậc… Về phần chậc là cái gì, tất cả đàn ông đều biết. Trong lòng anh khinh thường, tùy ý nheo mắt lại, khi khuôn mặt của cô gái trở nên rõ ràng trong tầm mắt anh… Anh giống như nghe thấy nới nào đó trong đấy lòng sụp đổ ầm ầm. Cô gái xoay người xuống đài, liền biến mất, thức giấc mộng của anh… Anh kích động đứng lên, lại bị những người như khu trưởng, chủ nhiệm giữ chặt lại, bọn họ thay phiên nhau nói, “Phó thị trưởng Chung, ngài đi đâu vậy? Xem xong rồi hãy đi…” Anh càng sốt ruột lại càng bị kéo chặt, những người đó chỉ sợ đắc tội anh, đợi anh cuối cùng phải dùng một tiếng rống to luống cuống kết thúc hỗn loạn, vội vàng đuổi qua, chỉ thấy xa xa em gái của anh bị một chàng trai trẻ mạnh mẽ túm lên xe… Anh gần như lảo đảo xông vào phòng giám sát, trực tiếp đưa thẻ xác minh thân phận. Sau đó điện thoại cho Cảnh trưởng Cam nay đã lên Cục trưởng Cam, cung cấp biển số xe người bắt cóc, mới lên đường đuổi theo. Vài phút trước anh đã gặp Chấn Thanh, nghe Chấn Văn nói ở siêu thị cũng gặp em gái, hai anh em mới chấm dứt cảm giác đặt mình vào trong mộng không chân thực. Lạc Lạc nhỏ của bọn họ, cục cưng bé nhỏ được bọn anh nuông chiều. Bảo bối non mềm thật sự xuất hiện rồi. Con người đúng là một loài động vật có lòng tham. Lúc trước, bọn họ nghĩ, đời này chỉ cần có thể được nhìn thấy em gái một lần, biết cô sống tốt liền không mong gì hơn. Nhưng mà, lúc nhìn thấy người bọn họ mới biết được, chỉ nhìn một cái làm sao đủ, cục cưng bé nhỏ đó, bọn họ nhất định phải che đậy trong ngực, ôm vào trong ngực, nâng trong lòng bàn tay. Chấn Thanh căm hận đánh mấy quyền, bắt đầu mở loa, tiếng còi chói tai cắt ngang qua bầu trời đêm, giống như tiếng gào thét sốt ruột. Mà cùng lúc đó, sau lưng bọn họ cách đó không xa, cũng truyền đến một loạt tiếng còi dài, giống như đang phối hợp với bọn họ, tiếng còi này đặt biệt thê lương kéo dài một tiếng, giống như đầy ắp cảnh cáo cấp bách nào đó. Xe chạy nhanh như bay, cuối cùng chiếc xe Audi màu quýt cũng rơi vào trong tầm mắt, càng ngày càng gần. Gần như khi Chấn Thanh và Chấn Văn ngừng xe, đồng thời một chiếc Aston Martin one – 77 màu cũng két một tiếng, kiêu ngạo dừng lại trước xe bọn họ. Toàn thân Quý Thiếu Kiệt mặc bộ Tây trang màu đen hư nhàn, từ trên xe bước xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai anh em bọn một cái. Chấn Thanh và Chấn Văn trợn mắt nhìn, tràn ngập thù hận rõ ràng viết ở đáy mắt. Lúc này không rảnh nhiều lời, ba người cùng nhau nhanh chóng chạy về phía chiếc Audi. Ba khuôn mặt từ ba góc độ khác nhau gần như đồng thời xuất hiện ở ngoài cửa kính xe, bên trong xe, Trần Quân Mặc bắt hai tay Chung Tĩnh Ngôn, đè cô trên ghế ngồi không thể động đậy. Tóc cô hỗn độn, quần áo bị vén lên trên eo, hơi thở yếu ớt. Tình cảnh như vậy, sao có thể không khiến người ta nổi điên? Trần Quân Mặc đột nhiên bị người ta lôi ra làm cho tỉnh lại, rút lại tâm ma. Chung Tĩnh Ngôn vô lực nằm trên ghế ngồi, từ góc độ của cô, cái thứu nhất rơi vào mi mắt cô chính là Quý Thiếu Kiệt, ánh mắt đen lay láy của cô giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, yếu ớt nói một câu: Quý Thiếu Kiệt cứu tôi. Người cô kêu, là Quý Thiếu Kiệt. Chung Tĩnh Ngôn mơ màng hỗn độn, nhìn cửa sổ bị người ta đập bể, Trần Quân Mặc bị kéo đi ra ngoài. Cô được ôm trong hai lồng ngực ấm áp vẫn đang còn run nhè nhẹ. Cô mở to hai mắt, sững sờ nhìn người đang ôm cô, từ từ đưa tay, sờ cánh tay bọn họ, ấm, sờ sờ mặt bọn họ, ấm. Có một dòng chất lỏng ấm nóng nhỏ trên mặt cô. Cô lấy tay chà nhẹ, không chỉ có ấm mà còn ướt. Như vậy là thật? Không phải mơ? Thật sao, là các anh của cô sao? Cô quay đầu bên trái, anh cả! Lại quay đầu sang bên phải, anh hai! Giọng cô run rẩy, thử thăm dò kêu nhỏ. Nghe người khác nói, nếu nói mớ quá lớn, sẽ làm mộng tỉnh lại. Chấn Thanh Chấn Văn chảy nước mắt, một trái một phải nắm tay em gái, đặt lên mặt bọn họ, lần lượt ma sát, khẽ hôn, cảm thụ dư vị non mềm ấm áp đã lâu. Ngay cả khi Chung Bang Lập và Mã Hoa đều không phân biệt được hai anh em bọn họ, nhưng chỉ có một người, chưa bao giờ nhận sai bọn họ. Đầu mùa đông gió đêm thổi trên mặt, cực lạnh. Steven từ trên chiếc xe phía sau bước xuống, đang trừng trị Trần Quân Mặc, nắm tay nện lên người vang lên tiếng bụp bụp, phối hợp với tiếng rú thảm thiết, hết sức kinh người. Quý Thiếu Kiệt buông hai tay, yên nhìn ba người đang ôm nhau ở bên kia. Anh không thể không thừa nhận, thì ra, hình ảnh ba người cùng ôm nhau, thế nhưng thật sự có thể thuần khiết mà tự nhiên như vậy. Ở chung quanh họ, giống như đã hình thành một cái kết giới, người ngoài không thể xâm nhập, trong mắt bọn họ, đã hoàn toàn không tiếp nhận thêm bất cứ người nao nữa. Lúc này anh, bao gồm cả Steven và Trần Quân Mặc đều cô đơn lẻ loi không khác gì những bóng đèn đường. “Chúng ta về nhà! Lạc Lạc, chúng ta về nhà!” Chấn Thanh ôm em gái lên, Chấn Văn cởi áo khoác xuống, đắp lên người em gái, lại dùng hai tay bao bọc hai chân đã lạc mất giày của em gái, không coi ai ra gì cùng nhau đi đến chiếc xe Volkswagen. Khi qua người và Quý Thiếu Kiệt lướt qua nhau, Quý Thiếu Kiệt rốt cuộc kéo một tay cô gái. “Chung Tĩnh Ngôn, đừng đi!” Anh nói. Ngay cả chính anh cũng cảm thấy lời nói ra miệng lại vô lực như thế. Nhưng mà, anh cần phải nói, cho dù, anh đã biết trước kết quả rồi. Hình lúc này Chung Tĩnh Ngôn mới nhớ tới còn có một người là anh, ở trong lòng anh trai hơi quay đầu. Người đó mặc đồ đen hòa hợp với bóng đêm, ánh sáng sau lưng không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng dung mạo đó đúng là côc đơn nói không nên lời. “Chung Tĩnh Ngôn, đừng đi!” Anh vẫn nói. Đây là người không ai bì nổi, trong giọng nói, đã bất tri bất giác mang theo ba phần cầu xin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]