Thư Loan nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã là nửa đêm.
Ngồi chếch ở giường, Thư Loan lắc lắc đầu để lấy lại tinh thần. Tuy rằng cậu thường xuyên bị mất ngủ, muốn ngủ mà không được, nhưng cho dù mất ngủ vẫn nằm ở trên giường nhàn nhã xuất thần, mà bây giờ thì phải tập trung tinh thần cao độ.
“Ưm…”
Bé trai đang nằm trên giường dần dần tỉnh lại.
Tay Thư Loan cũng không ngừng động tác dấp nước ấm lau người và trán cho đứa bé, chỉ nhẹ giọng nói: “Còn muốn nôn sao?”
“A…” Bé trai mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy.
Thư Loan lập tức lấy ra một cái túi treo ở tay mình, cả tối nay đứa nhỏ này vẫn luôn nôn vào đây, sau khi nôn xong lại ngất đi, cả người nóng bừng tình trạng không được tốt lắm.
Nhưng bé trai chỉ hít sâu mấy hơi sau đó liền hoãn hạ xuống, không nôn, chỉ là khóc nức nở.
“Đau… Ca ca, đau…”
Thư Loan nói: “Ca ca rất mệt, ngủ. Em đau ở chỗ nào?”
“Lưng đau. Khó chịu, lạnh…”
“Chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn thôi.” Thư Loan ôm lấy đứa bé cả người lúc nào cũng nóng bừng nhưng không ngừng kêu lạnh vào trong lòng mình.
Bé trai tuyệt vọng gắng sức hướng về phía lồng ngực của Thư Loan, mềm giọng nói: “Em muốn đắp chăn.”
“Không được, em nhịn một chút có được không? Bác sĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.” Thư Loan dùng khăn lông ướt cho lau mặt bé.
“Không cần lau, lạnh! Ưm… Lạnh…”
“Được, không lau.” Một tay Thư Loan ôm đứa bé, một tay vuốt nhẹ ở hắn đỉnh đầu bé.
Tại sao bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-theo-sach-giao-khoa/1312303/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.