“Chuyện gì vậy?” Phong Nhã nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn tiểu hài tử kêu khóc phía trước.
“Thỉnh chủ thượng xem qua.” Tiết Nhật khom lưng, cũng không dám ngẩng đầu, hai tay dâng lên một cái khay màu đỏ, quỳ xuống phía trước Phong Nhã. Nhìn. . . . . phía trên khay chính là huyết ngọc tiêu hắn đưa cho Y nhi.
Phong Nhã sắc mặt run lên, Tiết Nhật chỉ vừa cảm thấy trước mắt chợt lóe thì đã nghe tiếng kêu thảm thiết của tiểu béo tử vang lên bên tai. Quay người lại thấy Phong Nhã đang nắm chặt tay phải đứa nhỏ, tiếng xương cốt vỡ vụn kêu răng rắc.
“Ngươi làm?” Phong Nhã nhớ đến vết tích trên bụng tiểu đông tây, tuy rằng mờ nhạt như không hề tồn tại nhưng đối với bọn họ thì cực kỳ chói mắt. Tiểu quỷ này là kẻ đả thương bảo bối của bọn hắn?
Nghĩ đến đó tay hắn vô thức vận lực khiến người phía dưới càng la hét thê thảm hơn, thanh âm bén nhọn đến quái dị, toàn thân ướt đẫm do đau đớn từ cánh tay không ngừng truyền đến. Cánh tay béo núc trơn trượt đến nỗi Phong Nhã tựa như không níu giữ được, lòng bàn tay có cảm giác như dính đầy dầu mỡ. Chính cánh tay thô to gấp đôi tay Y Ân này đã đánh lên mặt nó, tiểu đông tây không biết nhưng bọn họ rõ ràng nhìn thấy dấu ấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Với tính tình như vậy, tiểu ngu ngốc kia nhất định không nói cho bọn hắn biết là ai đánh, lại không thể hỏi, nếu quá nóng nảy chỉ sợ dọa nó khóc. Đồ ngốc này bị người khi dễ cũng sẽ cho rằng mình có lỗi và nghĩ bọn họ không muốn nghe nó giải thích. Trước mắt, áp chế lửa giận ăn sạch tiểu đông tây trừ bỏ dục vọng của bản thân hai người lớn nhỏ bọn hắn còn có ý trừng phạt nó. Phạt tiểu bảo bối không hiểu sự bảo hộ của mình cùng với việc không tín nhiệm huynh đệ họ.
Cổ tay xoay chuyển thì nghe ‘rắc’ một tiếng cùng với thanh âm tiểu tử mập mạp khóc thét thê lương trên mặt đất. Phong Nhã thả tay ra, béo tiểu tử liền nằm vật xuống đất, tay phải vặn vẹo mất tự nhiên đặt bên thân.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nước bì bõm cùng giọng khóc rấm rức, Phong Nhã vội vàng cấm ngọc tiêu trên khay chạy vào nội thất. Tần Sương Kích đương ôm Y Ân ngồi trong dục dũng, còn tiểu thiên hạ nhỏ bé kia chẳng biết tại sao lại khóc nức nở, dường như muốn đem chính mình toàn bộ vùi vào trong nước. Đưa mắt hỏi chỉ thấy Tần Sương Kích bất dĩ lắc đầu ý bảo hắn cũng không biết rồi điều chỉnh tư thế tiểu đông tây cho nó dựa vào ngực mình một cách thoải mái, tay đặt lên vai nhẹ nhàng vỗ về.
“Y nhi, còn đau không?” Phong Nhã lại gần, có chút lo lắng hỏi, sợ hành vi càn rở vừa rồi đả thương bảo bối. Y Ân lắc đầu, cắn môi khóc thút thít, không nói lời nào.
Thấy vậy Phong Nhã đành đem ngọc tiêu đặt lên tay nó: “Đến xem xem, đây là cái gì?”
Y Ân giật mình, tay nắm lại, xúc cảm này. . . . . đây là. . . . .
Tiểu đông tây hoảng sợ, cảm thấy ngọc tiêu trên tay nặng tựa ngàn cân nên càng nắm chặt không dám buông ra. Vừa rồi nghe thấy tiếng khóc của đệ đệ, không nghĩ cũng biết đệ đệ đến đây cáo trạng. Đệ đệ ở đây. . . . . mẫu thân chắc chắn ở nơi này, hiện tại ngọc tiêu cũng đã đem tới, Y nhi. . . . . không lừa được phụ thân!
Bàn tay trên vai ôn nhu vuốt ve, tay kia lại nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng bủn rủn của nó. Y Ân biết rõ song thủ của phụ thân có bao nhiêu mạnh mẽ, bình thường một tay cũng có thể tùy ý ôm Y nhi. Tay hữu lực như vậy, nếu đánh vào người không biết đau cỡ nào? So với roi của mẫu thân có đau hơn không?”
Tiểu đông tây sợ sệt nghĩ thầm, trước sau gì phụ thân cũng biết Y nhi làm chuyện xấu. . . . . Y Ân cắn răng bất chấp tất cả nói: “Phụ thân, Y nhi. . . . . Y nhi cắn đệ đệ, thực xin lỗi.” Y Ân sợ hãi nói, cố gắng áp chế âm thanh nghẹn ngào. Nó biết, càng khóc sẽ càng làm cho người ta chán ghét: “Y nhi biết sai rồi, phụ thân đánh Y nhi đi! Y nhi lần sau không dám.”
Không xin tha cũng như không biện giải. Từ khi còn nhỏ Y Ân đã hiểu, cầu xin tha thứ hay giải thích chỉ đem thêm nhiều đánh mắng, không bằng ngoan ngoãn chịu phạt, chờ phụ thân đánh cho hết giận Y nhi còn có thể tiếp tục làm trẻ ngoan, cố gắng không để người ghét.
“Đệ đệ. . . . . Ngươi còn có đệ đệ? Ngươi ở nơi nào gặp nó?” Lực chú ý toàn thân Tần Sương Kích lúc này bị hai chữ đệ đệ hấp dẫn nên hắn nhanh chóng nhìn chăm chú tiểu đông tây, ánh mắt nổi lên tia sáng thị huyết sắt lạnh. Đệ đệ của Y nhi? Lúc hai người không kề bên Y Ân đã gặp lại người nhà? Không nghĩ tới có ngày lại may mắn tìm được bọn chúng để tính toán sổ sách.
“Đệ đệ. . . . . là tiểu quỷ kia?” Phong Nhã nghe Y Ân nói xong liền kinh ngạc kêu lên. Nhớ đến đứa nhỏ béo ú đầy mỡ ở ngoại thính, thật không thể tưởng tượng được tên đó cùng với tiểu bảo bối gầy yếu có quan hệ huyết thống.
Tần Sương Kích tất nhiên không bỏ qua lời nói của Phong Nhã nên nghiêm khắc hỏi hắn: “Ngươi biết?” Hắn chẳng những không cảm kích mà tựa như có ý buộc tội tiểu đệ.
Phong Nhã bị Tần Sương Kích quát mắng lập tức tỉnh táo trở lại. Thần sắc tràn đầy sát khí khát máu, cười lạnh đi ra ngoài: “Đại ca, các ngươi cứ ở trong đây, chuyện này để cho ta xử lý.”
Tần Sương Kích xem bộ dáng tự tin của tiểu đệ thì biết trong lòng hắn đã có chủ ý. Tuy rất muốn chính tay hạ sát phụ mẫu Y Ân, nhưng việc tối trọng yếu lúc này là trấn an tiểu bảo bối.
Phong Nhã ly khai nội thất, nhìn tiểu tử to béo đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh trên mặt đất ngoắc ngoắc ngón tay. Tiết Nhật thấy vậy vội ân cần ghé sát vào thì bị hung hăng vỗ một văng ra ngoài, xô ngã cả cửa phòng. Không ai dám xuất thủ đón hắn, tất cả mọi đều lập tức quỳ xuống. Phong Nhã nhấc y bào ngồi lên tháp ghế, lạnh giọng mắng: “Dưỡng các ngươi nhiều người như vậy để làm gì? Một tiểu quỷ tùy tiện xông vào cũng có thể hành hung chủ tử, lúc đó cả đám bọn ngươi chạy đi đâu? Nếu lần này không phải đánh mà dùng đao sát? Trả lời ta, các ngươi làm sao bồi tội?” Thanh âm về sau gần như là gầm lên, cuối cùng Phong Nhã vận lực vỗ bàn một cái. . . . . rầm. . . . . gỗ lim vươn vãi khắp nơi! Cả đám người dập đầu trên mặt đất, không một ai dám lên tiếng.
Phong Nhã thở hỗn hển gọi: “Thanh!”
Thanh đứng dậy, cúi đầu, cung kính tiến đến, tay cầm một xấp giấy dâng lên.
Chữ nghĩa chi chít trên mặt giấy là toàn bộ tường trình về Y gia. Thân phận, bí hạnh, sự vụ lớn nhỏ bên trong đến cơ sở kinh doanh mua bán từng cái một được liệt kê rõ ràng. Lần theo tiểu tử Y Thiên Bảo Thanh bắt đầu điều tra nội tình Y gia, may mắn là trước đó Tiết Nhật đã tường tra thực hư Y phủ qua một lần, bằng không đột nhiên muốn có tư liệu đầy đủ là điều không thể. Loại gia môn bình thường này từ trước đến nay không ai chú ý, để thực tra phải tốn không ít thời gian.
“Y Thiên Thuận nguyên là một tiểu thương nhân bình thường ở thành nam Tô Châu chuyên kinh doanh đồ cổ và tranh chữ. Sau thú thiên kim tiểu thư của Ngọc Khí Vương thị làm chính thất, được hai năm thì kế thừa gia nghiệp nhà này, từ đó về sau một bước lên mây.” Thanh ở một bên giảng giải: “Cuối năm thứ nhất Vương thị hạ sinh một nam hài rồi tử vong vì băng huyết. Nàng mất chưa quá ba tháng, Y Thiên Thuận liền thú thiên kim của Vi Thượng Thư Vi Vân Như. Không đến sáu tháng Vi Vân Như lâm bồn, đặt tên Y Thiên Bảo, là đứa trẻ này.”
Phong Nhã nhíu mày, lật xem tư liệu trên tay rồi hỏi: “Đứa nhỏ đầu tiên đâu?” Trên tư liệu không có điều hắn muốn biết: thông tin của tiểu đông tây.
“Từ lúc Vi Vân Như bắt đầu tiến vào Y gia thì tin tức của đứa bé kia không ngoại nhân nào biết. Sau đó chỉ thấy thông tri với bên ngoài là chết non, hạ nhân Y phủ cũng không người nào gặp qua hài tử kia.”
“Đã hiểu.” Phong Nhã sắc mặt càng lúc càng âm trầm, đem giấy tờ ném vào hỏa lò, quay đầu nhìn đến một thân hàn khí Tần Sương Kích ôm Y Ân đang thiu thiu ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn vươn nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]