Chương trước
Chương sau
Ông Phan cũng không kiên trì nữa, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi thở dài: “Được thôi! Chú cũng không vòng vo nữa. Thật ra, hôm nay chú tới đây, chủ yếu là vì chuyện của Phan Kiều Như”
Lâm Quân gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn không thay đổi, hình như đến nói chuyện cũng lười biếng, qua loa hơn. Không dạy dỗ con là lỗi của cha, chuyện của Phan Kiều Như cũng có lỗi của nhà họ Phan, anh sẽ không buông tha bất kỳ ai trong số họ. Lâm Quân nói: “Sau đó thì sao?”
“Vốn dĩ, chú muốn đích thân dẫn Phan Kiều Như đến đây, để con bé xin lỗi cô Linh. Nhưng Tổng giám đốc Quân đã cho người trông chừng nó, vì vậy chú cũng không tiện làm trái ý Tổng giám đốc Quân, nên lúc này mới đến đây một mình”
“Chú cảm thấy cô ta đã làm những chuyện như vậy, mà chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được à?”
Lâm Quân cười lạnh lùng. Còn may là hôm nay Phan Kiều Như không đến đây, nếu không Hạ Ly vừa về nhà, vết thương trên trán cô bé lại do một tay Phan Kiều Như tạo thành, chắc chắn anh sẽ lập tức bắt Phan Kiều Như phải đích thân trả giá.
“Phan Kiều Như và cháu lớn lên bên nhau, cháu cũng biết rõ tính cách của nó mà. Lần này chỉ là một phút hồ đồ của con bé thôi. Nếu Tổng giám đốc Quân không hài lòng ở điểm nào, chắc chắn chú sẽ trừng phạt Phan Kiều Như, cháu cũng không cần phải hành động quá mức… Rõ ràng ông Phan cũng là người từng trải xã hội rất nhiều năm, loại người nào cũng từng gặp qua một lần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Quân, ông ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
“Một phút hồ đồ ư?” Nụ cười trên mặt Lâm Quân đầy vẻ giễu cợt: “Đúng vậy! Mỗi người đều sẽ có những phút giây đột nhiên trở nên hồ đồ!”
Ông Phan vội vàng gật đầu một cái, tỏ vẻ vô cùng đồng ý. Trong lòng ông ta cảm thấy hơi mưng rố, chẳng lẽ Lâm Quân thật sự bị ông ta thuyết phục rồi?
“Vậy tôi cũng đột nhiên hồ đồ trong giây lát, lập tức cho người đi hủy hoại Phan Kiều Như. Có lẽ sau khi làm vậy, tôi có thể bỏ qua cho Tập đoàn Phan Gia đấy!” Lâm Quân xoa nắn ngón tay một chút, lông mày hơi nhếch lên, dáng vẻ vô cùng khinh thường.
“Cháu… Chuyện này…” Nghe thấy lời nói của Lâm Quân, ông Phan qiống như đôt nhiên bi sắc.
không nói nên lời, không biết nên nói gì mới đúng.
Hết lần này đến lần khác, chuyện này là do nhà mình đuối lý. Mà hôm nay, nhà họ Phan không hề đủ sức chống lại Tập đoàn Lâm Thị.
“Chú Phan! Phan Kiều Như đã kể cho chú bao nhiêu về chuyện này?” Lâm Quân cười một tiếng, cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến trước mặt ông Phan.
Sắc mặt ông Phan vô cùng khó coi, chẳng lẽ Phan Kiều Như vẫn còn giấu giếm ông ta điều gì sao?
Lâm Quân lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghí âm cuộc nói chuyện của Phan Kiều Như và Lý Thanh. Giọng nói của Phan Kiều Như vặn vẹo như đánh thẳng vào màng nhĩ ông Phan. Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ và cực kỳ ngạc nhiên. Đó là đứa con gái mà nhiều năm qua ông †a vất vả cực nhọc mới nuôi lớn sao? Tại sao cô ta có thể nói ra những lời như vậy?
Thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng tái nhợt, Lâm Quân không kìm nén được nụ cười, ánh mắt nhìn ông Phan cũng hơi có vẻ thông cảm: “Bây giờ, chú vẫn cảm thấy là tôi sẽ buông tha cho Phan Kiều Như ư2”
Nếu như là người khác làm ra những chuyện này, e rằng ông ta sẽ đứng trên đỉnh cao của đạo đức, cảm thấy kẻ đó cần bị trừng phạt thích đáng, nhưng người này lại là con gái ruột của ông ta!
“Tôi nói cho chú biết chuyện này, chỉ muốn đế cho chú chuẩn bị tỉnh thần, cố gảng cẩn thận một chút, nhớ cho người trông nom Phan Kiều Như thật kỹ. Nhật Linh và Hạ Ly đã chịu khổ như thế nào, tôi sẽ để Phan Kiều Như phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần!”
Sắc mặt ông Phan đã hoàn toàn trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút màu máu. Ông †a đột nhiên hiếu ra, tại sao lần này Lâm Quân lại ra tay với Công ty Phan Gia một cách mạnh mẽ vang dội, không chừa đường sống như vậy.
Tổng giám đốc Quân! Coi như chú cầu xin cháu! Dù sao đi nữa, cháu hấy nế khuôn mặt lão già này mà lùi lại một bước, bỏ qua cho Công ty Phan Gia đi!”
“E rằng chuyện này còn phải xem ở thành ý của chú!” Lâm Quân híp mắt. Ông Phan là người thông minh, chắc hẳn có thể nghe hiểu được ý của anh. Chỉ cần thấy ông ta ra tay với Phan Kiều Như, anh cũng cảm rất chán ghét. Nếu như vị người thân yêu nhất phản bội, đấy vào bước đường cùng, không biết Phan Kiều Như sẽ thế nào?
Dù sao Phan Kiều Như còn có một đứa em trai. Cả nhà họ Phan là một gia đình lớn, có nhiều người như vậy, dù thế nào ông Phan cũng sẽ không vì một đứa con gái nho nhỏ Như Phan Kiều Như, kéo toàn bộ Công ty Phan Gia xuống chôn cùng cô ta.
Ông Phan mím chặt môi, trong ánh mắt cùng cũng không còn một chút hy vọng nào. Lâm Quân nói thế này là đang ép buộc ông ta… Ép buộc ông †a ra tay với con gái mình đây mà! Ông ta có thể làm gì bây giờ?
“Tôi không còn kiên nhắn đợi chú suy xét.
Nếu như chú Phan vẫn còn chần chờ, vậy tôi cũng không tiên” Lâm Quân nghiên người, tựa vào khung cửa, dáng vẻ vô cùng lười biếng nhưng lời nói lại làm người ta cảm thấy run sợ, rét lạnh trong lòng.
Rốt cuộc ông Phan vẫn gật đầu một cái, hạ quyết tâm, cần răng nói: “Chú biết nên làm thế nào rồi Nhiều đời nhà họ Phan vất vả kinh doanh Công ty Phan Gia suốt nhiều năm như vậy, bây giờ ông ta không thể để công ty bị chôn vùi trong tay mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.