Chương trước
Chương sau
James thật sự thực hiện đúng lời hứa, nhanh chóng cho người đưa Hạ Ly về nhà.
Vẻ mặt Lâm Quân tối tăm và khó khó hiểu, nhưng James là một người từng trải, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cũng phân biệt được chuyện nào quan trọng, chuyện nào không quan trọng.
Cũng bởi vì vậy, Lâm Quân càng cảm thấy trước mặt Lê Nhật Linh, ông ta đã ngụy trang quá tốt. Vì vậy, từ đầu đến cuối, ở trước mặt anh, Lê Nhật Linh chưa bao giờ nhắc đến chuyện tờ giấy, cô hoàn toàn không nghi ngờ đến bọn họ.
Nhìn thấy mẹ, hai mắt Hạ Ly lập tức đỏ lên.
Trán cô bé đã bớt sưng, có vẻ đã được bôi thuốc, nhưng vẫn làm Lê Nhật Linh đau lòng không chịu nổi Mí mắt Lâm Quân giật gii sao vậy?”
Hạ Ly bĩu môi, chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
Thấy ánh đầy vẻ quan tâm của Lâm Quân, nước mắt của cô bé nhanh chóng trào ra, cô bé lớn tiếng tố cáo: “Là tại dì Phan Kiều Như! Dì ấy thật “Hạ Ly! Đầu con bị hung dữt Di ấy đã đẩy Hạ Ly lên bàn, còn đánh Hạ Ly nữa!”
“Cô ta còn dám đánh con ư?” Lâm Quân bước đến trước mặt Hạ Ly, ánh mắt đột nhiên thay đổi khác thường, hình như trên người còn tỏa ra khí thế tàn nhãn, làm người khác cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hạ Ly cũng bị Lâm Quân dọa sợ hết hồn, cô bé càng khóc lóc dữ dội “Con còn cảm thấy đau không?” Lê Nhật Linh đau lòng, nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Ly và ôm cô bé vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành.
Hạ Ly gật đầu một cái, hai mắt ầng ậng nước, trông Hạ Ly vô cùng đáng thương, cô bé nũng nịu với mẹ: “Con đau quái Sắc mặt Lâm Quân càng trở nên khó coi. Xem ra mấy ngày nay anh vẫn quá nhẹ tay với Công ty Phan Gia.
Ai cho cô ấy can đảm mà cô ấy lại dám ra tay với Hạ Ly!
“Đi thôi! Chúng ta về nhà trước đã!” Lê Nhật Linh xoa xoa mấy giọt nước mắt long lanh còn đọng trên khuôn mặt nhỏ nhẳn của Hạ Ly, trong.
lòng lại đau gần chết.
“Vâng ạ!” Hạ Ly cẵn cần môi, ngoan ngoấn gật đầu một cái. Dáng vẻ này càng làm mọi người cảm thấy đau lòng vì cô bé.
Sắc mặt Lâm Quân vẫn không dễ nhìn cho lầm. Hạ Ly vừa đến Thành phố A đã xảy ra chuyện như vậy, làm anh cảm thấy là anh đã không chăm sóc đứa bé một cách cẩn thận Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Ly, Hòa Phong và Lâm Chí Linh đều tức giận, vung vẩy nảm đấm nhỏ, la hét phải đi xả giận cho em gái, làm Lê Nhật Linh cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười Lâm Quân lại không cười nổi, anh nghiêm túc nhìn Lê Nhật Linh: “Em định xử lý chuyện Phan Kiều Như thế nào đây?”
“Lê Nhật linh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Lâm Quân rất chăm chú và nghiêm túc, dường như anh đang thật sự muốn hỏi ý kiến cô.
Nhưng Lê Nhật Linh lại lắc đầu trả chuyện thế này thì anh cứ xử lý là được rồi Nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện Hạ Ly bị thương”
Cô tin tưởng vào thủ đoạn của Lâm Quân, cô không biết phải xử lý những loại chuyện này như thế nào, nhưng Hạ Ly chỉ là một đứa con nít mới ba bốn tuổi, Phan Kiều Như đúng là một người phụ nữ độc ác, làm người ta tức giận đến mức lộn ruột “Anh biết rồi!” Lâm Quán gật đầu một cái rồi cúi người, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Hạ Ly: “Hạ Ly đã chịu oan ức rồi! Con muốn ăn gì nào? Để bố dẫn con đi ăn món ngon!”
Hạ Ly lắc đầu một cái, giơ hai cánh tay mũm mĩm của mình lên, khuôn mặt nhỏ nhản bầu bĩnh, đáng iu không chịu nổi, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào: “Hạ Ly rất nhớ bố và mẹ!”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Quân ngoái đầu nhìn lại, má Trương lập tức chạy đi mở cửa. Ông Phan đứng trước cửa, trông dáng vẻ vô.
cùng mệt mỏi. Nhìn thấy Lâm Quân, hai mắt ông 1a lập tức sáng lên, “Lâm Quân… Không! Tổng giám đốc Quân!”
Khi quan hệ giữa nhà họ Phan và nhà họ Lâm vẫn còn tốt, ông Phan có thể tự xem mình như bậc cha chú, có thể gọi thẳng tên Lâm Quân. Nhưng sau này, ông ta phát hiện Tập đoàn Lâm Thị phát triển càng ngày càng tốt. Hơn nữa, lần này Phan Kiều Như đã gây ra họa lớn, ông ta cũng không dám kêu như cũ nữa.
Lâm Quân tùy ý gật đầu một cái, vấn lịch sự chào một câu: “Chào chú Phan!”
Hình như ngoài cửa chỉ có một mình chú Phan, má Trương còn cố ý thò đầu ra ngoài, nhìn xung quanh một lát, sao Phan Kiều Như lại không đến đây?
Mà Lâm Quân lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. Chính anh là người đã cho người trông coi Phan Kiều Như ở nhà, cũng chính là vì không để nhà họ Phan đưa cô ta ra ngoài, cô ta có thể đi ra ngoài mới kỳ quái.
“Chú… Có thể vào nhà không?” Ông Phan thử thăm dò hỏi, Lâm Quân nhíu mày rồi từ chối ông ta, đây là nhà của anh là Lê Nhật Linh, anh không thích có người ngoài quấy rầy: “Không cần đâu!
Chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.