Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan ngồi vào xe, hai người ngồi cùng ở hàng ghế sau, Phó Tư Diễn thấy cô gái nhỏ cúi đầu xoa xoa mắt, không dám để anh nhìn thấy mặt cô, cô vẫn luôn cố kiếm chế cảm xúc của mình.
Anh thu bớt biểu cảm lại, im lặng mấy giây, cuối cùng đưa tay kéo cô sang, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Kế Sâm ngồi vào vị trí phó lái quay đầu lại thì thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên và hứng thú, anh ấy đang tính mở miệng hỏi boss bây giờ đi đâu, Phó Tư Diễn đã ngước mắt nhìn anh ấy, giọng nói nặng nề: "Hai người ra ngoài trước đi."
Kế Sâm và tài xế lập tức xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người ngồi phía sau.
Dung Hoan khẽ ngừng nức nở, cô muốn che mắt mình lại nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lấp lánh nước của cô, nhìn trông mềm mại vô tội như con thỏ trắng, khiến lòng anh rối tinh rối mù.
Một giây sau, anh giơ tay đè cái đầu nhỏ bé vào trong ngực mình, môi mỏng của anh khẽ mấp máy, hàng ngàn cảm xúc ngập tràn trong mắt, nhưng cuối cùng khi mở miệng chỉ hóa thành một câu dịu dàng: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn, nhé?"
Cuối cùng Dung Hoan cũng không thể chống lại được sự dịu dàng của anh, nước mắt cô ào ào rơi xuống, Phó Tư Diễn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như trấn an những nỗi buồn của cô, không lên tiếng, chỉ tùy ý để nước mắt cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-mo-nghia/4131592/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.