🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sự xuất hiện của anh làm gián đoạn mọi ánh nhìn xung quanh.

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía anh, một người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng uy nghiêm

Anh đi đến bên cạnh ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào sát người mình.

Hành động tuyên bố chủ quyền này trong mắt cẩu độc thân chính là ngược đãi!

Vương Duệ Tú vã những người khác đều kinh ngạc.

Vương Duệ Tú không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sở Hoành, lắp bắp nói

"San,đây...đây là...?"

"Ha, đây là bạn trai cô ấy!"

Vân San chưa kịp trả lời thì Kỷ Nhược Thiên đã cười khẩy đáp lại

Cô họ khế hai tiếng rồi trịnh trọng giới thiệu

"Bạn trai em, Tiêu Sở Hoành!"

Vương Duệ Tú như đang nghe một điều phi lý, mãi không phản ứng lại được

Tiêu Sở Hoành tự hào về bé ngoan của mình, cao ngạo mở lời

"Chào anh Vương, tôi là bạn trai của cô ấy!"

Bây giờ, anh không phải là Tổng giám đốc Tiêu tổng của Tiêu Thị mà là bạn trai của Vân San.

Vương Duệ Tú sống trong giới nhà giàu từ nhỏ, lại được tiếp xúc với công việc từ lúc còn đi học nên có thể thích ứng được những điều khó khăn.

Vì vậy, anh ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản của mình

"Chào Tiêu tổng, nghe danh đã lâu, không ngờ lại là bạn trai của San"

Hai người đàn ông to lớn bắt tay nhau, ánh mắt công khai dò xét nhau.



Sâu thẳm trong lòng của anh, Vương Duệ Tú là một người đàn ông biết nhẫn nhịn và biết phân biệt rạch ròi, thứ gì của mình chính là của mình, của người ta thì đương nhiên sẽ không động đến.

Vương Duệ Tú dò xét anh, chỉ có một nhận định Tiêu Sở Hoành là người nguy hiểm, chông gai khắp mình nhưng lại chẳng thể làm tổn thương người mà anh ta coi là em gái.

Có lẽ ngay tại khoảnh khắc này, anh ta mới nhân ra rằng tình cảm của mình đối với Vân San đã đi xa, không đơn giản chỉ là anh em thân thiết.

Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc khi cô bị Tiêu Sở Hoành dẫn đi.

"Thế nào, anh nhìn ra được gì?" cô làm ra vẻ vô tội mà hỏi anh, cô mong rằng anh không giận

"Đúng là thông minh!" Anh vuốt sống mũi thẳng tắp của cô

"Cậu ta rất biết chừng mực, không phải địch nếu lòng em không chứa cậu ta!"

"Sao lại lòng em?"

Anh chỉ cười mà không nói, về sau khi suy nghĩ kĩ càng cô mới hiểu được ý anh. Cái gọi là biết chừng mực là dừng lại đúng hạn, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi, nếu có cơ hội tuyệt đối sẽ nắm chặt lấy. Nếu lòng cô không chứa người đó thì người đó sẽ không có cơ hội lấn tới làm loạn!

Phía bên kia, khi bữa tiệc dần tan.

Vương Duệ Nhi vẫn đang ngồi mải mê ăn bánh kem.

Bỗng nhiên, một người đàn ông đụng phải cô bé làm rơi bánh kem đang cầm trên tay, người kia lập tức nói xin lỗi:

"Xin lỗi cô, tôi lau cho cô nhé!"

Vương Duệ Nhi chưa kịp từ chối thì người đàn ông kia đã lấy bàn tay quơ qua quơ lại trên người cô. Chân tay cô bé cố đánh đập bàn tay của người đàn ông. Vì vẫn đang còn khách khứa nên bố mẹ và anh trai vẫn còn bận bịu, cô bé trốn xuống đây ăn bánh kem thì lại bị sàm sỡ.

Cô bé hét toáng lên: "Buông cái tay thôi của ông ra, cái đồ thần kinh này!"

Người đàn ông bịt miệng cô bé. Cô phản kháng không được, dãy dụa cũng chẳng xong, nước mắt chực sắp rơi thì người đàn ông đang bịp miệng bỗng hét lên một tiếng chói tai rồi buông tay ra

Vương Duệ Nhi thoát được chạy đến bên cạnh người đã cứu mình. Cô bé như bám được chiếc phao cứu sinh, nấp sau tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, cô trông thật nhỏ bé.

"Không sao chứ, hửm!" Người đàn ông lên tiếng hỏi han vô, nhìn thấy cô bé nước mắt đầm đìa thì chợt lúng túng chẳng biết nên làm thế nào chỉ biết dùng lời nói vụng về trấn an cô bé

"Không khóc nữa... tôi giúp cháu đánh hắn nhé?"



Cho tới khi bảo vệ bắt người đàn ông kia đi thì cô vẫn đang thút thít, trên tay đang cầm chiếc khăn tay của người đàn ông đang không biết làm gì trước mặt

Sau khi ổn định được cảm xúc thì chiếc khăn tay cũng bị bẩn bởi nước mắt, cô bé ấp úng nói: "Cảm ơn chú, cháu sẽ giặt sạch rồi trả khăn cho chú sau nhé?"

"Không cần đâu, cứ giữ đi!" Giọng nói dịu dàng, không lạnh lùng kiêu ngạo mà luôn mang lại cảm giác ấm áp, dịu dàng tới cho người khác.

"Không được đâu, chú cho cháu số điện thoại nhé!" Cô không ngại mặt dày mà van xin

Vì không muốn giằng co, cũng không nỡ từ chối nên anh lấy bút ra ghi số điện thoại rồi đưa cho cô bé.

Vương Duệ Nhi còn đang nghĩ ngợi tại sao chú ấy lại không đưa danh thiếp mà lại phải ghi ra giấy thì anh như đọc được suy nghĩ của cô bé đã lên tiếng

"Hôm nay không mang theo ví nên không có danh thiếp, ghi tạm ra giấy vậy."

Vương Duệ Nhi ngại ngùng vì bị đọc tâm: "Cháu là Vương Duệ Nhi, chú tên là gì thế?"

"Hoắc Vân Đình!"

"Chú Hoắc ạ, hôm sau cháu sẽ liên lạc với chú nhé!"

Trong lòng Hoắc Vân Đình không thích người khác gọi mình bằng chú, tuy anh đã ba tám tuổi, nhưng nhìn cũng chẳng già, còn trẻ hơn tuổi là đằng khác chứ. Việc gọi anh là chú chẳng khác nào đập vào mặt anh một đập.

***

Thứ 2, ngày 30 tháng 5.

Thời tiết nắng nóng oi bức, đây chính là cái nóng của mùa hè.

Xuân qua hè đến đông sang thu về.

Mùa hè là mùa của niềm vui, nỗi nhớ và cũng là mua của sự chia tay. Hè về, tầng lớp học sinh, sinh viên cũng được nghỉ hè, đến mùa thu lại cắp sách đến trường. Nhưng đối với những người học năm cuối trung học hay đại học đều là mùa đặc biệt.

Có có thể là cái hè cuối của đời học sinh, sinh viên. Thầy cô vui mừng vì đã thành công đưa đò cập bến. Có vui có buồn, nhưng tất cả đều diễn ra trong sự chúc mừng của nhau.

Sang tháng 6, Vương Duệ Nhi phải chăm chỉ ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp trung học.

Còn Vân San, hôm nay chính là ngày cô bảo vệ luận văn tốt nghiệp, sau khi bảo vệ luận văn thành công, cô chính thức tốt nghiệp đại học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.