Đàm Tinh ở bên nhà hàng ngồi đợi Đàm Khưu và Viên Nguyệt rất lâu. Cô đói đến hoa mắt luôn rồi, nhìn đồng hồ điện thoại đã hơn 9h, hai người này làm gì trong đó mà lâu vậy chứ. Đàm Tinh mang theo vẻ bực bội lấy điện thoại ra nhắn cho chú út của mình.
Đàm Tinh: Chú út, đã hơn ba tiếng rồi. Hai người xong chưa vậy? Con đói lắm rồi đó.
Một lúc sau, Đàm Tinh mới nhận được hồi đáp, vừa đọc xong cô chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Đàm Khưu: Chú đưa Viên Nguyệt về rồi, con ăn rồi tự về đi.
Đúng là, có trăng quên đèn, nịnh lại được vợ cái thì bỏ cháu. Giờ Đàm Tinh phải làm sao với đống đồ ăn này đây.
_________
Khu Khuynh Vân
Trong căn phòng ngủ ngập ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ phát ra, Viên Nguyệt đã ngủ say vì mệt. Bị Đàm Khưu dày vò thì đúng hơn. Anh nằm bên cạnh, đưa tay vuốt gọn mấy lọn tóc đang vương trên má cô. Đàm Khưu nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Tới sáng ngày hôm sau, Đàm Khưu đã ra khỏi nhà từ sớm. Viên Nguyệt vẫn còn ngủ thêm một lúc nữa mới chịu dậy. Cô vươn vai, bước xuống giường chợt eo cô chuyền đến một cảm giác đau nhói “ Đàm Khưu chết tiệt, cái eo của mình”
Vừa nói vừa xoa xoa cái eo. Phía ghế tựa bên kia đặt bộ đồ Đàm Khưu đã chuẩn bị sẵn cho cô. Chưa quan tâm đến đồ vội, lúc này cô cần lấp đầy bụng cái đã. Vuốt chỉnh lại tóc, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em/3055047/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.