Vừa tan làm ở KH, dù Đàm Khưu đã nhắn tin nói đưa cô về nhưng Viên Nguyệt lại tự xuống dưới bắt xe. Đích đến của cô không phải là khu Khuynh Vân mà là GM. Không biết bên đó xảy ra chuyện gì mà lại khiến Viên Nguyệt lao tâm đến như vậy.
Đàm Khưu từ trên cao nhìn thấy Viên Nguyệt lên xe rời đi, hướng xe chạy lại không phải về nhà. Chiếc bút trong lòng bàn tay anh bị bóp gãy. Tống Kinh bên cạnh nhìn cảnh này chỉ biết đổ mồ hôi hột. Giờ chỉ cần một tác động nhỏ thôi Đàm Khưu sẽ cho anh sang Châu Phi mất.
Tối đó Viên Nguyệt tới khuya mới trở về nhà. Vừa mở cửa vào trong thấy Đàm Khưu đang chờ sẵn, mới đầu còn có bất ngờ, sau đoán ra Đàm Tinh nói mật mã cho anh ta cô cũng trở về bình thường.
Treo túi lên móc, thay vào đôi dép đi trong nhà, áo khoác với khăn cũng được treo gọn lên. Viên Nguyệt coi như không có sự hiện diện của Đàm Khưu trong căn hộ của cô, đang muốn đi thẳng vào phòng thì giọng nói của Đàm Khưu vang lên “ Em không có gì muốn nói với anh?”
Viên Nguyệt đứng lại, khẽ quay người về phía Đàm Khưu đang ngồi trên Sofa “ Cái muốn nói, tôi đều nói hết ở công ty rồi”
“ Vậy không có gì muốn hỏi?” Đàm Khưu lúc này nhìn thẳng vào mắt Viên Nguyệt, không cho cô bất kì sự trốn tránh nào.
Viên Nguyệt cười nhạt, đối diện với ánh mắt kia của Đàm Khưu không chút trốn tránh “ Anh muốn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em/3055045/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.