Rất nóng.
Không hiểu sao trái tim cô lại có chút căng thẳng, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, hơi thở cô bỗng dồn dập hơn.
Vừa muốn cử động——
"Cầu thang, chú ý đường".
Giọng nói trầm thấp, tay anh nhẹ nhàng thả ra, nhiệt độ của anh rời đi, anh lùi bước kéo ra khoảng cách với cô, chóp mũi cô cũng không còn chạm vào lồng ngực anh nữa.
Giọng điệu anh bình tĩnh.
Minh Lê.... Gương mặt có hơi nóng lên.
Rõ ràng thái độ anh vẫn như cũ, nhưng làm cô xấu hổ là lúc anh nói chuyện lại làm cô nhớ đến hình cô khi dễ anh tối hôm qua bao gồm cả giấc mộng kia nữa.
Hình ảnh lại quá chân thật, như đang xảy ra trước mắt.
Minh Lê cắn môi.
Cô thế nhưng lại....
Cảm thấy thật xấu hổ nha!
Hàng mi không ngừng run rẩy, Minh Lê cảm thấy buồn bực.
Lòng bàn tay như còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cô, cảm xúc tinh tế và mềm mại, anh nhìn cô chăm chú, kìm chế cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, Hoắc Nghiên nhếch môi: "Đi thôi".
Reng reng reng——
Đúng lúc này điện thoại Minh Lê reo lên, cô cầm lên.
Bấm mở màn hình.
Trên màn hình hiện lên toàn là voice chat của người chị em tốt Tổng Yểu.
Tin nhắn tới liên tục.
Cô click mở một tin trong số đó——
【Em yêu à, gặp mặt không? Nhà em hay nhà anh đây? 】
(Yu: toii đã hỉu lời nói của anh Thành về bà chị này)
Minh Lê: "...."
*
Thế là buổi ăn tối của hai người bị hoãn lại, Lục Nghiên đưa cô đến câu lạc bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-vo-han/1028965/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.