Chương trước
Chương sau
– Diệc Thần, cháu ngồi xuống đi, chú có nhìn qua vết thương của Thiên Nhi rồi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.- Bản thân vốn là một sát thủ nên Văn Nguyên lúc nào cũng phải bình tĩnh. Mặc dù anh cũng lo cho cô cháu gái của anh của mình nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, cũng may là Thiên Nhi biết xoay người để giảm nhẹ lực của của đánh.

Quay lại nhìn Diệc Thần, anh thở dài, từ lúc đến đây cậu vẫn cứ như người không hồn lơ đãng nhìn vào phía phòng cấp cứu. Haiz kiểu này là có gian tình nha.

“Ting~ ”

Diệc Thần cuối cùng cũng hồn về với xác. Anh nhanh chóng đứng trước cửa phòng Thiên Nhi đợi bác sĩ. Văn Nguyên giật giật khóe môi, cái tên nhóc này, đúng là chỉ có Thiên Nhi mới đánh thức được nó. Mà thôi, dù sao cũng là việc tốt đối với Thiên nhi.

– Văn Nguyên, cô bé không sao, khoảng nửa tiếng sau sẽ tỉnh lại. Khi nào tỉnh lại liền gọi mình xem xét- Bùi Khoa lên tiếng. Anh là viện trưởng trong bệnh viện này và đồng thời cũng là bạn thân chí cốt của Văn Nguyên.

Nghe cậu bạn nói thế Văn Nguyên chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ đã biết sau đó nói một câu

– Làm phiền cậu rồi- Văn Nguyên nói chẳng qua là cho có phép lịch sự thôi==

– Cậu chỉ cần mua một vé sang Châu Âu thay lời cảm ơn là được. Vốn dĩ lời cảm ơn của cậu không kiếm ra tiền

– Bùi Khoa, mình đây rõ ràng chưa nói lời cảm ơn.

– Văn Nguyên, ý cậu là không muốn cảm ơn mình.

– Đương nhiên là vậy.

– Bất quá, mình lại coi lời nói đầu tiên của cậu là lời cảm ơn.

-…

Diệc Thần nhíu mày nhìn hai người đang đấu khẩu với nhau, rõ ràng là làm phiền Thiên Nhi nghỉ ngơi. Anh bất mãn lên tiếng

– Hai người ra chỗ khác mà đấu khẩu.

Văn Nguyên và Bùi Khoa không hẹn mà cùng quay sang nhìn Diệc Thần. Thấy dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con của anh, Văn Nguyên không nhịn mà cười ra tiếng

– Ha ha Bùi Khoa, chúng ta nhất định là già rồi, vẫn là không nên làm phiền đôi bạn trẻ đi. Mau đi ra chỗ khác không khéo sẽ là kì đà cản mũi đó ha ha- kèm theo đó còn là động tác khoác vai kéo Bùi Khoa đi.

Bùi Khoa ngu ngốc đi theo Văn Nguyên mà suy nghĩ. Anh già quá rồi à? Chắc phải nhanh chóng cưới vợ thôi không kẻo lại hết trứng mất. À không ý anh là hết giống, hết giống ha ha.

Diệc Thần không thèm nhìn hai người nọ mà lập tức vào phòng nhìn Thiên Nhi. Hơi sức đâu mà lo cho mấy tên kia cậu đây là còn phải chăm sóc cho bảo bối. Qua gần ba tháng ở cùng với Thiên Nhi, Diệc Thần đã thấy mình có tình cảm đặc biệt với cô rồi nhưng có vẻ như cô chỉ xem cậu là anh trai mà thôi. Nhưng qua sự việc lần này anh nhất định một điều là anh rất rất yêu Thiên Nhi. Phải nói Thiên Nhi chính là điều kiện sống tất yếu của anh. Chính vì vậy mà anh không thể mất Thiên Nhi được. Nắm chặt lấy tay của Thiên Nhi với ánh mắt tràn đầy sủng nịnh Diệc Thần nhẹ nhàng nói

– Vì vậy Thiên Nhi, làm ơn đừng bỏ anh, mà cho dù em có bỏ anh, anh nhất định sẽ bám theo em cả đời.

***************

– Ưm…

– Thiên Nhi, em tỉnh rồi!- Diệc Thần vui mừng nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ sau đó nhẹ nhàng nâng người Thiên Nhi ngồi dậy.

Thiên Nhi có chút mơ màng nhìn xung quanh rồi xác định mình đang ở bệnh viện. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện nha?

– Thiên Nhi, em sao rồi- Diệc Thần lo lắng nhìn Thiên Nhi trước mắt, thấy sắc mặt cô không tốt, phải chăng là vẫn còn đau sao. Lũ chó chết, dám làm cho cô đau, nhất định anh sẽ không tha. Ánh mắt Diệc Thần có chút lạnh lẽo.

Thiên Nhi theo bản năng quay người nhìn về phía anh. Ánh mắt này, Thiên Nhi nhìn có chút giật mình.

– Nha…- Cô nhẹ giọng lên tiếng lòng lo sợ làm người con trai trước mặt khó chịu.

– Sao, có chuyện gì vậy?- Nghe thấy tiếng cô, Diệc Thần lập tức thay đổi ánh mắt đầy sủng nịnh.

Thiên Nhi có chút choáng váng, sao thay đổi nhanh vậy trời.

– Anh… là ai vậy.

“Đùng ~ Đoàng”

Diệc Thần mở to mắt nhìn người con gái trước mặt mình mà đơ người. Cô… cô nói gì vậy?

Đúng lúc Thiên Nhi cất tiếng hỏi thì Văn Nguyên và Bùi Khoa đã xuất hiện ở trước cửa phòng. Nghe được câu hỏi của Thiên Nhi, Văn Nguyên nhanh chóng chạy đến bên cô hỏi.

– Thiên Nhi, cháu có biết chú là ai không?

– Văn Nguyên, sao chú lại ở đây nha, cháu tưởng chú đang đi huấn luyện, với lại tại sao cháu lại ở đây a. Cháu nhớ trước đây cháu đang ở trường mà.

Văn Nguyên có chút giật mình nhìn qua Diệc Thần đang hóa đá rồi lườm Bùi Khoa. Bùi Khoa hiểu ý liền anh chóng bước tới kiểm tra cho Thiên Nhi.

Sau một hồi kiểm tra, Bùi Khoa nhanh chóng báo cáo kết quả.

– Do va chạm về một phần não nên toàn bộ trí nhớ trong ba tháng trước đây của cô bé sẽ biến mất tạm thời. Thế nên Thiên Nhi sẽ không nhớ Diệc Thần là ai và tất cả các kí ức trong ba tháng vừa qua cũng thế.- Rồi kèm theo một động tác lắc đầu.

Diệc Thần nghe xong thì nhìn Thiên Nhi với ánh mắt man mác buồn.

– Thiên Nhi, em không nhớ anh là ai thật sao.

Thiên Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Diệc Thần buồn bã cúi đầu, cô… thật sự không nhớ. Hừ, cô dám không nhớ anh sao. Nhưng không sao, nếu cô không nhớ thì anh sẽ làm cho cô nhớ. Diệc Thần nở nụ cười có vẻ quỷ dị…

– Thiên Nhi em nghe rõ nhé, anh, chính, là, bạn, trai, của, em.

Văn Nguyên nhìn Diệc Thần mà cảm thán, xem ra anh đã giao trứng cho ác rồi. Không biết bà chị thân thương của anh biết cô con gái của mình bị dụ dỗ có nổi điên lên đánh anh không nữa. Haiz…~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.