Buổi sáng lúc tỉnh lại, Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau muốnnứt ra, đưa tay sang kế bên, gối mền cạnh anh đã lạnh ngắt, có lẽ cô đãrời giường từ rất sớm.
Đi vào phòng tắm tắm sơ một chút, tìm quần áo để thay, Trình Diệc Nhiên khôn khéo trầm tĩnh kia đã quay lại.
Trình Diệc Nhiên chống tay lên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào mắt của chính mình.
Người trong gương, trong ánh mắt chứa đầy nỗi đau. Những sợi tóc cònnhỏ nước dính bết trên trán, nhìn thật khó coi. Trước kia anh không nhưvậy, trước kia anh quyết đoán, kiên nghị. Nhưng giờ đây, hô hấp của anhrối loạn, ánh mắt của anh không còn tinh anh nữa.
Sáng sớm Mạnh Ảnh đã rời giường, cho người giúp việc đi ra ngoài, một mình trong phòng bếp lấy gạo nấu cháo. Cô nghĩ, bụng của Trình DiệcNhiên vốn đã không khỏe, ăn chút cháo lót dạ cũng tốt hơn. Tối qua anhuống nhiều như vậy, chỉ sợ dạ dày sớm đã khó chịu.
Mùa đông đã đến, bên ngoài rất lạnh, trên cửa sổ phòng bếp, hơi nướcngưng tụ kết thành giọt nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, giống nhưnhững giọt nước mắt chảy trên mặt.
Nhìn cháo trong nồi đã sắp chín, Mạnh Ảnh lấy một chút nước đường nâu cho vào, anh không thích ăn đồ ngọt, nên cô cho vào rất ít đường.
Lúc Trình Diệc Nhiên đi xuống lầu, anh có thể ngửi thấy mùi thơm củacháo. Nhìn bóng lưng của Mạnh Ảnh trong bếp, nhỏ nhắn mềm mỏng.
Múc cháo ra chén xong, Mạnh Ảnh để vào mâm rồi bưng ra, thấy Trình Diệc Nhiên đứng ở phòng khách, khẽ cười cười, “Anh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91210/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.