Rất nhiều chuyện Trình Diệc Nhiên nghĩ rằng mình có thể kiểm soátđược, nhưng đối mặt Mạnh Ảnh, sẽ luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.Cũng giống như, anh đã chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ thật tốt, vậy màsau khi tỉnh dậy vẻ mặt của Mạnh Ảnh vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh đến mứcanh cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, anh căn bản không biết được.
Rất nhiều lần Trình Diệc Nhiên cũng muốn mở miệng, bất kể là xin lỗihay là cái gì khác, tóm lại là không thể im lặng được. Thế nhưng ánh mắt của Mạnh Ảnh luôn chầm chậm dời đi, dễ dàng đẩy anh ra khỏi tầm mắt.
Trình Diệc Nhiên thừa nhận, nhiều năm qua, lần đầu tiên anh cảm thấy không biết phải làm sao, anh thà để cô phát cáu như trướcđây, bướng bỉnh, bây giờ cô bình tĩnh như vậy khiến anh cảm thấy lúngtúng, không biết làm thế nào để giảm bớt mâu thuẫn giữa cả hai.
Lão quản gia nhạy cảm nhận thấy không khí kỳ lạ giữa cậu chủ và côchủ, liền lui đến khu vực an toàn, mặc cho hai người càng lúc càng imlặng.
Trong lòng Mạnh Ảnh thật sự rất bình tĩnh, vì không biết phải làmsao, cho nên trong đầu trống rỗng. Dựa vào cửa sổ nhìn vườn hoa trơtrụi, cô đang tự hỏi mình làm sao có thể bình tĩnh được như vậy, bìnhtĩnh nhìn vườn hoa hồng không còn một gốc cây nào.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa lên, xuyên qua lớp thủy tinh nằm rải rácbên chân cô, cả người được ánh nắng bao quanh, ấm áp không thể tưởngtượng nổi.
“Ảnh nhi…”
Chẳng biết từ khi nào, Trình Diệc Nhiên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91196/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.