Tuấn Nguyên thấy cô cứ đứng ở cửa phòng nhìn mình như thấy quỷ liền nhíu mày, không thể không lên tiếng hỏi cô.
"Mặt anh bị dính gì à?"
"Trần tổng, chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi."
Ngọc Nhi do dự một chút cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện anh, muốn cùng anh nói chuyện tử tế một lần, không ngờ tới anh lại từ chối thẳng thừng.
"Nếu em muốn nói về chuyện rời đi thì xin lỗi, anh không thể đồng ý với em được."
"..."
Cô nhịn.
"Anh không thả tôi đi cũng được, vậy anh cho tôi về nhà lấy đồ đi."
Mặc dù có cô đang mặc quần áo của anh, nhưng bên trong lại không mặc nội y nên cô luôn cảm thấy cực kỳ thiếu an toàn.
"Bệnh đau đầu của em không nên hứng gió nhiều, em cứ nói mật khẩu đi anh đi lấy cho em."
"..."
Bàn tay nhỏ giấu dưới tay áo sơ mi dài của cô khẽ siết lại, trên mặt vẫn mỉm cười nói.
"Nếu vậy tôi thà nợ tiền anh để đi mua đồ còn hơn."
Tuấn Nguyên nhìn cô giọng điệu càng thêm gợi đòn.
"Em có biết lãi suất ngân hàng của tập đoàn S.R là bao nhiêu không? Nếu em cảm thấy bản thân có khả năng ứng tiền được anh cũng sẵn lòng cho em vay."
Không nhịn được nữa rồi.
"Trần Tuấn Nguyên, anh là đồ thối tha, khốn nạn, đồ mặt dày..."
Ngọc Nhi chửi anh một tràng mà anh vẫn thản nhiên như người cô chửi không phải là mình vậy, đã vậy còn rót nước cho cô uống để nhuận giọng.
"..."
Sau khi nhận ra bản thân không thể thoát khỏi anh trong thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279167/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.