Sau khi Ngọc Nhi rời đi, Ngôn Cẩn vội vã quay sang nhìn Tuấn Nguyên hỏi chuyện.
"Trần tổng, anh thấy thế nào?"
Ngoại trừ việc không nhớ ra bọn họ ra thì cô gái ban nãy giống với thiếu phu nhân đến 90%, chỉ là ông sếp nhà cậu lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cậu nghi ngờ bản thân đã nhận nhầm người.
Tuấn Nguyên không trả lời cậu ta mà nói.
"Cho người điều tra về cô ấy đi, dù là thông tin nhỏ nhất cũng không được bỏ sót."
"Tôi biết rồi, Trần tổng."
Ngôn Cẩn nói xong lại hỏi anh có cần trở về phòng không, Tuấn Nguyên thấy đã lên đến đây rồi liền gật đầu, sau khi đi vào phòng liền ngồi lên sô pha, hai tay day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ba năm trước anh biết cô chưa chết nhưng lại không tìm được bất cứ manh mối gì về cô, ngược lại tất cả mọi tin tức anh tìm được đều luôn cố ý hoặc vô tình ám chỉ cô thật sự đã chết rồi. Bây giờ đột nhiên gặp cô tại đây, anh cứ ngỡ bản thân lại gặp ảo giác, cứ ngỡ bản thân vì quá nhớ cô mới có thể nhìn thấy cô lần nữa, nhưng không, lần này không phải ảo giác của anh, không phải chỉ mình anh mới nhìn thấy cô ấy nữa, cô thật sự còn sống mà trở về bên anh rồi.
Chỉ là cô bé kia lại không nhận ra anh, còn cố ý tạo khoảng cách với anh, ánh mắt cô khi nhìn anh cũng cực kỳ xa lạ khiến anh có chút không xác định được rốt cuộc cô có phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.