Chương trước
Chương sau
"Em không đi."
Hiểu Anh cực kỳ cứng đầu, thấy anh có ý đến gần liền bắt đầu nhìn xung quanh tìm đường chạy trốn.
Tóm lại hôm nay cô thà chết cũng không đi với anh.
Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt bất ổn của cô, đoán chừng nếu anh cưỡng ép đưa cô đi tâm trạng của cô sẽ càng sụp đổ, vì vậy liền dừng lại khuyên nhủ cô trước.
"Vậy chúng ta nói chuyện đi."
Cô nghe vậy liền giật mình lập tức quay sang nhìn anh.
"Anh không đi nữa sao?"
"Không, chúng ta giải quyết khúc mắc trong lòng em trước đã."
Mặc dù bữa tiệc mới diễn ra được một nửa, có vài việc vẫn cần anh đích thân xử lý, nhưng anh không muốn cô chịu thêm bất kỳ ấm ức hay vướng mắc gì nữa.
Có những hiểu lầm nếu không được giải quyết kịp thời sẽ vươn mầm mọc rễ, chọc vào điểm yếu ớt nhất của con người để rồi khi rút ra được thì cả hai cũng đã thương tích đầy mình, có muốn cũng không thể lành lặn được như lúc ban đầu, nhất là đối với người đã từng tổn thương trong tình yêu như cô lại càng không nên chịu thêm bất kỳ vết thương nào nữa.
Hiểu Anh thấy anh kiên quyết ở lại vẻ mặt càng thêm khó coi, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp.
"Được rồi, em sẽ đi cùng anh."
Cô không muốn bản thân đã không giúp gì được cho anh còn khiến anh phiền lòng vì mình.
Tuấn Nguyên có chút nghi hoặc nhìn cô.
"Em xác định có thể đi ra ngoài với tâm trạng này?"
Hiểu Anh nghe anh nói vậy liền đứng thẳng lưng, tự mình đi trước dẫn đường.
"Em có thể, dù sao vẫn tốt hơn ở cùng một chỗ với anh."
"..."
Tuấn Nguyên day day mi tâm rồi lại nhìn cô với vẻ bất lực, thấy cô đã đi đến cửa phòng rồi chỉ có thể đi theo sau cô, còn chủ động kéo tay cô khoác lên cánh tay mình, Hiểu Anh có chút kháng cự nhưng cô cũng không tiện rút tay ra, chỉ có thể để hờ trên đó, kết quả lại bị anh kéo xuống ép cô nắm lên cổ tay mình.
"Em lại không phải Phạm Quỳnh Chi, để tay cách xa như vậy làm gì, không mỏi à?"
Anh vừa nói xong người bên cạnh liền quay sang nhìn anh chăm chú, lát sau cô dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt cô hơi sáng lên cũng rất phối hợp với anh mà đi tới trung tâm bữa tiệc.
Mặc dù trung tâm của buổi tiệc ngày hôm nay là Trần Tuấn Kiệt, người đứng đầu của nhà họ Trần, nhưng Trần Tuấn Nguyên cũng được chú ý không kém nếu không muốn nói anh là một sự tồn tại đặc biệt ở thành phố này, chỉ cần là người có liên quan đến kinh doanh đều sẽ ít nhất được một lần nghe thấy tên anh, cũng biết anh là người không thể đắc tội nhất, cho nên sự biến mất của anh ở buổi tiệc khiến không ít người tò mò, chú ý. Lúc này thấy anh quay lại, mọi người ở bên trong đều quay lại nhìn, đa phần là ánh mắt tìm tòi đánh giá xem rốt cuộc là ai có thể khiến một người bình tĩnh lạnh lùng như Tổng giám đốc Hoa Vũ phải vội vàng đến mức bỏ dở cả bữa tiệc hợp tác quan trọng chỉ để đi tìm người, khi thấy Hiểu Anh xuất hiện bên anh, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Phạm Quỳnh Chi đang đứng bên cạnh ông Phạm.
Phạm Quỳnh Chi thấy tư thế thân mật nhưng không quá khoa trương của hai người kia vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng cô ta vẫn cắn răng đi tới dịu dàng nói.
"Trần tổng, chú Trần đang tìm anh, anh có thể sang bên đó..."

"Không thể."
Tuấn Nguyên nói xong liền thẳng thừng đi ngang qua người cô ta, dẫn Hiểu Anh đến trung tâm bữa tiệc, hoàn toàn không có ý định giấu diếm thân phận của Hiểu Anh ở trước mặt mọi người.
Chỉ một vài hành động đơn giản như vậy, tin đồn Trần tổng sẽ bỏ người vợ mới kết tóc của mình để cưới Phạm Quỳnh Chi vào cửa cứ thế bị dập tắt trong yên lặng.
"Em ở đây đợi anh, anh đi một lúc rồi sẽ về."
Tuấn Nguyên trò chuyện với mọi người một lúc rồi mới quay sang nói với cô, sau khi dặn dò xong liền đi lên khán đài bắt đầu bài phát biểu của mình.
Hiểu Anh đứng ở bên dưới nhìn anh chăm chú, lúc này cô đột nhiên phát hiện ra anh giống như vì sao sáng trên trời, bất kể cô dùng cách nào cũng không thể nào với tới.
Nhất là lúc này khi anh đứng ở trên bục phát biểu dưới sự quan sát và lắng nghe chăm chú của hàng trăm khách mời kia càng khiến tâm trạng của cô thêm tồi tệ.
Nhưng cô ngại ở nơi này nhiều người nên không dám thể hiện ra mặt, chỉ yên lặng đứng đó nhìn anh đến khi anh kết thúc bài phát biểu của mình mới cụp mắt xuống, yên lặng đứng một bên đợi anh nói chuyện với mọi người.
Tuấn Nguyên cũng không để cô đợi lâu, sau khi trò chuyện với mọi người vài câu liền đi tới chỗ cô, thấy nét mặt cô u buồn liền dịu dàng nói.
"Em vẫn còn giận anh sao?"
Hiểu Anh nghe anh nói vậy liền lắc đầu phủ nhận.
"Em không giận."
Trước đó cô đúng là giận anh, nhưng sau khi anh giải thích với cô cô đã hết giận anh từ lâu rồi, trong lòng thậm chí còn tự trách bản thân vì đã không đủ tin tưởng anh, nhưng cô vẫn ấm ức.
Rõ ràng anh ưu tú như thế vì sao ba anh cứ phải nhấn mạnh về lợi ích của việc lấy Quỳnh Chi với cô chứ? Làm như không có nhà họ Phạm, không có cô ta thì anh không sống nổi ý.
Có người phụ nữ nào nghe thấy mà không tức giận? Không ấm ức?
Nhưng ấm ức thì đã làm sao? Bởi vì có một điểm ông ấy nói rất đúng.
Đừng nói là bây giờ, dù cô có còn là Hứa đại tiểu thư kiêu ngạo của ngày trước cũng chẳng với nổi tới anh.
Tuấn Nguyên nhìn thấy cô lại có dấu hiệu tức giận liền ghé sát bên cô nói thầm.
"Nếu em vẫn nghĩ ban nãy Quỳnh Chi chạm vào người anh rồi vậy về anh sẽ cho em đích thân tắm cho anh, đến khi em cảm thấy hài lòng mới thôi."
Hiểu Anh bị sặc, cô cuối cùng cũng quay sang trừng mắt nhìn anh một cái, anh thấy ánh mắt oán trách của cô liền bật cười.
"Ban nãy em dẫm áo vest của anh không phải vì nó đã bị Quỳnh Chi chạm qua hay sao?"
Bị anh nói trúng tim đen cô liền im lặng kiên quyết không để ý đến anh nữa, anh thấy vậy lại nói tiếp.
"Anh xin lỗi, sau này dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng không nói dối em nữa, em tha lỗi cho anh nhé."

Hiểu Anh thấy anh đã nhượng bộ đến mức này mà mình còn làm mặt lạnh với anh cũng không tốt, cho nên cô cuối cùng cũng gật đầu một cái, Tuấn Nguyên quan sát cô một lúc, trong lòng luôn cảm thấy cô vẫn có điều giấu mình, nhưng anh không hỏi cô, dù sao anh hỏi cô chắc gì đã nói, vì thế rất biết ý chuyển sang vấn đề khác, cũng bắt đầu giới thiệu mọi người xung quanh với cô.
Phạm Quỳnh Chi lúc này đang đứng một bên nhìn hai người kia chăm chú, trong ánh mắt không giấu nổi sự buồn bã, lúc này giọng nói nghiêm nghị của Trần Tuấn Kiệt vang lên bên cạnh cô ta.
"Thời gian qua cháu ở trong nước, thái độ của Tuấn Nguyên đối với cô ta đều tốt như vậy sao?"
Quỳnh Chi chần chừ một lát, ánh mắt cô ta càng thêm ảm đạm, một lúc sau mới khẽ trả lời.
"Vâng ạ."
Trần Tuấn Kiệt nghe vậy liền tức giận nhìn sang phía bên kia một lúc, lát sau mới quay lại nhìn cô ta.
"Vậy cháu có còn muốn vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Trần này không?"
Quỳnh Chi ngẩng đầu lên nhìn ông Trần, ánh mắt chưa bao giờ kiên quyết lại cố chấp đến như vậy.
"Cháu muốn, nhưng là anh Tuấn Nguyên chứ không phải vị trí này."
Ông Trần nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén hồi lâu, cuối cùng phất tay.
"Chú biết rồi."
"Cháu cảm ơn chú Trần."
Quỳnh Chi nói xong liền đi tới chỗ ông Phạm, cùng ông trò chuyện với mọi người.
Tuy bữa tiệc tối nay kết thúc mỹ mãn, nhưng đó là với mọi người, còn ông Trần thì tức đến mức một đêm mất ngủ, mới sáng sớm đã tìm ông cụ Trần cáo trạng, ai ngờ ông cụ chỉ thản nhiên nói.
"Ha, anh cứ trách Tuấn Nguyên không hiểu chuyện vậy sao không nhìn lại bản thân mình trước đi?"
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như thế làm sao ông cụ Trần không biết cho được, ông còn đang định tìm con trai mình tính sổ đây.
"Nó gây ra chuyện lớn như thế mà ba còn bênh nó được sao?"
Trần Tuấn Kiệt quả thật không hiểu nổi vì sao ông cụ Trần lại bênh vực Tuấn Nguyên như vậy, năm đó còn kiên quyết ở lại nước không chịu đi vì nó khiến ông ta rất tức giận, cũng mặc định cho rằng Tuấn Nguyên vì có ông che chở nên mới ngang ngược như vậy, ông cụ Trần nghe vậy liền hừ lạnh.
"Người gây chuyện là anh kìa, nếu hôm qua anh không đưa con bé Hiểu Anh đến đó rồi còn nhốt nó lại, Tuấn Nguyên sẽ làm như vậy sao? Nó trước giờ tuy lạnh lùng, xa cách với anh nhưng đã lần nào làm anh mất mặt với mọi người chưa? Nó giữ thể diện cho anh nhưng anh có giữ thể diện cho nó không?"
"Ba..."
"Còn nữa, mặc dù tôi không còn tham gia vào hệ thống tập đoàn S.R nhưng vẫn biết căn cơ của nó còn rất vững vàng, chưa đến mức phải kết thông gia với nhà họ Phạm để củng cố địa vị của mình, anh đừng có tự hạ thấp Trần thị, lại càng không nên hạ thấp năng lực của con trai mình."
Càng huống hồ Tuấn Nguyên chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, chỉ cần thứ anh muốn, ai cản được anh?
Bị ông cụ Trần mắng thẳng mặt như vậy vẻ mặt của Trần Tuấn Kiệt càng thêm khó coi, trong công việc hay cuộc sống ông ta đều là một người cực kỳ bảo thủ cứng đầu, chuyện ông ta đã quyết dù trời có sập cũng không thay đổi được, trong khoản chọn con dâu lại càng không, nhưng ông ta cũng không thể như Tuấn Nguyên cứ cãi ba mình được, cuối cùng chỉ có thể vờ thỏa hiệp. Nếu cả ông cụ Trần và Tuấn Nguyên đều khó xử lý như nhau, vậy ông chỉ có thể ra tay từ Hiểu Anh mà thôi.
Cho dù không có Phạm Quỳnh Chi, ông cũng tuyệt đối không để cô có cơ hội ở bên con trai mình được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.