Sáng hôm sau.
Hiểu Anh bị nhạc chuông của điện thoại vang lên làm cho giật mình tỉnh giấc, cô vừa quay người muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh liền không cẩn thận rơi vào ánh mắt sâu thăm mà tăm tối của anh, cô thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi rói.
"Chào buổi sáng, ông xã."
Tuấn Nguyên nhìn cô sâu xa nói.
"Em ngất thật đúng lúc."
"..."
Hiểu Anh thật sự không ngờ bản thân lại tự nhiên ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì nữa cô cũng không biết cứ thế mơ màng ngủ đến sáng, nhưng thật sự không thể trách cô được, lúc đó cô vừa đau vừa mệt mà anh lại không có dấu hiệu buông tha...cô nghĩ đến đây mặt liền đỏ lên, vội vã xua đi mấy hình ảnh không hài hòa trong đầu đi. Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mê người.
"Bà Trần, bây giờ em mới xấu hổ có phải quá muộn rồi không?"
Hiểu Anh không đáp lời anh mà trực tiếp chuyển chủ đề khác.
"Không phải sáng nay anh còn phải đi làm sao? Em cũng phải quay lại trường học nữa, chúng ta mau dậy đi."
Sau vụ việc của Hứa thị, cô vì sợ sự truy đuổi của Minh Quân mà nghỉ học rất lâu, nhưng từ lần bị Tuấn Nguyên gài bẫy kia, hắn giờ đã bị cha mình điều sang chi nhánh ở Trung Quốc làm việc, chắc chắn không thể một sớm một chiều trở về ngay được, cô cũng không thể ăn không ngồi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279145/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.