Hiểu Anh bị người phụ nữ kia dìu ra cửa thoát hiểm của trung tâm thương mại. Lúc này cả cơ thể cô đều mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người phụ nữ kia để cô ta đưa mình ra ngoài.
"Mau đi đi."
Người phụ nữ vừa nhìn xung quanh vừa nói với tài xế, chiếc xe lập tức phóng đi, hòa vào đường phố nhộn nhịp.
Lúc này một người đàn ông ngồi ở ghế phụ của chiếc xe liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Vũ tổng, chúng tôi đã bắt được người rồi ạ."
"..."
"Vâng."
"Đưa cô ấy đến biệt thự riêng của Vũ tổng đi."
Người đàn ông tắt điện thoại đi rồi nói với tài xế, hắn ta gật đầu lập tức rẽ vào một con đường khác. Hiểu Anh nhìn con đường ngày càng vắng vẻ, tâm trạng dần rơi xuống đáy vực.
Vũ tổng?
Vũ Minh Quân sao?
Thật không ngờ đến thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi hắn vẫn không chịu từ bỏ ý đồ của mình.
Hiện tại cô phải làm gì để báo cho Lan Vy biết tin đây?
Hiểu Anh yếu ớt ngồi một chỗ, ý thức ngày càng mơ hồ, giờ đừng nói là gọi điện thoại cầu cứu, đến nói chuyện cô cũng không nói nổi một câu, chỉ có thể mặc kệ mấy người kia sắp đặt. Càng đi xa, xe cộ trên đường càng ít, cuối cùng ngoại trừ chiếc xe đang chở Hiểu Anh và hai chiếc xe ô tô đi sau bọc hậu ra thì không còn chiếc xe nào nữa.
Tài xế thấy không có người bám đuôi, vừa định thở phào một hơi liền phát hiện có hai chiếc xe đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279134/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.