“Vút!”
Một ngôi sao băng lướt qua, vẽ nên một đường cong bằng ánh sáng xinh đẹp giữa bầu trời đêm.
Hai con người lẳng lặng dựa vào nhau trên ghế đá bên ngoài căn nhà trúc. Mạch Tử dựa vào ***g ngực rộng lớn của Diệp Tử Phàm, ôm lấy bé con đang ngủ say sưa vào lòng.
“Mấy ngày nữa chúng ta về thành phố Z nhé! Em nhớ Mạch Bảo quá, không biết con nó ra sao rồi?!” Mạch Tử khe khẽ nói, sợ làm ồn đến cục cưng trong lòng.
Diệp Tử Phàm ôm ngang eo Mạch Tử cười đáp: “Anh đã nhờ Từ Hoằng Nghị báo tin cho Diệp gia, Mạch Bảo biết mình có em trai rồi thì mừng như điên, cha mẹ anh cũng vui lắm, liên tục hỏi khi nào thì chúng ta quay về.” Nghe Diệp Tử Phàm nhắc tới cha mẹ của mình, Mạch Tử có hơi mất tự nhiên: “Sao cha mẹ anh cũng biết?”
“Mạch Tử, em lại ngượng cái gì? Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng!”
“Nhưng em là đàn ông, cha mẹ anh có thể chấp nhận không?”
“Anh cưới em chứ không phải là cha mẹ anh cưới em, anh yêu em, chỉ cần có em làm vợ anh!” Mạch Tử vùi đầu vào ngực Diệp Tử Phàm, Diệp gia là danh môn vọng tộc, tuy Mạch Tử đã sinh hạ được hai đứa con trai cho Diệp Tử Phàm nhưng dù sao vẫn là đàn ông, sao có thể dễ dàng được cha mẹ của Diệp Tử Phàm chấp nhận.
Cảm nhận được lo lắng lẫn bất an của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm vuốt tóc Mạch Tử rồi khẽ nói: “Mạch Tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124278/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.